1303 Words
Với cuộc trò chuyện của hai anh em Lục Chấn Nam thì ánh mắt của Đường Hạ Linh hơi trầm xuống, vì kết cục của Chu Phương Hoa cô hoàn toàn không có chút đồng cảm nào.
Lòng dạ người phụ nữ kia quả thật vô cùng thâm hiểm, nếu như tối hôm qua Lục Chấn Nam không đuổi đến kịp thì chỉ sợ chậm thêm một phút nữa thôi, kết quả của cô đã bị cái tên Lâm Hòa Bình kia làm nhục.
Như vậy hôm nay cô đã hoàn toàn bị hủy hoại chẳng còn thứ gì rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới mình sẽ lâm vào hoàn cảnh bất lực như vậy, trong lòng Đường Hạ Linh vẫn sót lại một chút sợ hãi và tức giận, cô không khỏi nắm chặt nắm đấm, hai con ngươi linh động bắn ra chút ý lạnh.
Chuyện này cô không thể nào cứ tính như vậy với Chu Phương Hoa được!
Nhưng hiện tại Đường Hạ Linh may mắn trong âm thầm, còn Chu Phương Hoa lại khổ không thể tả, cứ tránh trong nhà mà không dám đi ra ngoài gặp ai.
Cái tát của Lục Tử Minh vô cùng ác, đã khiến nửa gò má cô ta sưng phù và chảy cả máu miệng, cho dù cô ta dùng đá chườm một đêm cũng khó mà tan hết.
Trong lòng Chu Phương Hoa vừa hận vừa ấm ức, nhưng nghĩ tới ánh mắt hung ác của Lục Tử Minh thì cô ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô ta thật sự không nghĩ đến trông Lục Tử Minh phong độ như vậy, thế mà có thể ra tay được với một cô gái xinh đẹp như mình, vả lại thủ đoạn còn rất tàn nhẫn và không một lưu tình chút nào.
Chu Phương Hoa đã lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên bị người ta làm cho nhục nhã như thế.
"Đáng chết, đáng chết, tôi nhất định sẽ khiến con nhỏ đê tiện Đường Hạ Linh và người đàn ông kia phải trả giá đắt!"
Chu Phương Hoa giận điên lên, trong lòng dâng trào thù hận mãnh liệt, dường như nó đatng đốt cháy hết tất cả lý trí của cô ta.
"Phương Hoa, em nên dừng lại đi, tối hôm qua người đàn ông kia chỉ cho em một cái tát, nếu như anh ta độc ác hơn thì chỉ sợ sẽ làm đứa trẻ trong bụng em bị thương.
Ba mẹ tôi đã biết chuyện này, chẳng lẽ em còn muốn khiến bà ấy không vui sao?"
Đối với sự cuồng loạn của Chu Phương Hoa thì hiển nhiên sắc mặt của Vi Khiết Bảo cũng có chút không dễ nhìn.
Đêm qua anh ta bị Đường Hạ Linh từ chối như vậy, cho nên tâm trạng anh ta cũng không vui, nhưng lại không nghĩ tới Chu Phương Hoa còn bị đánh ngay trước mặt mình.
Vừa nghĩ tới người đàn ông ưu tú kia thì tâm trạng của Vi Khiết Bảo bị bao phủ bởi một tầng lo lắng mù mịt.
"Khiết Bảo, em đã như vậy rồi, chẳng lẽ anh không đau lòng sao? Con nhỏ Đường Hạ Linh đê tiện kia không biết đi đâu tìm một người đàn ông lạ, cô ta vốn không chỉ muốn em mất mặt, nói không chừng mục tiêu của cô ta là muốn hại đứa bé trong bụng em.
Chẳng lẽ anh cứ để chuyện này như thế sao? Em bị đánh không quan trọng, nếu như bị sảy thai vậy thì con của anh cũng mất.
Em thật sự không nuốt trôi cục tức này!"
Chu Phương Hoa ôm cánh tay Vi Khiết Bảo, lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn không quên rơi hai giọt nước mắt đồng cảm.
Nhưng bởi vì gương mặt kia của cô ta đúng là bị sưng lên, nên bây giờ bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu lại trông có chút buồn cười.
"Không nuốt trôi cục tức kia thì sao? Ngay cả