1255 Words
Đường Hạ Linh ở bệnh viện cả buổi sáng, Lục Chấn Nam cũng ở đây với cô cả buổi.
Buổi trưa, Tống Bình An đến thăm cô, khuôn mặt của cô ấy có chút nghiêm túc, nói: "Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Cậu có thể đối xử tử tế với người bệnh hơn một chút được không? Vừa đến đã định nói tin tức xấu rồi sao?"
Đường Hạ Linh có chút không vừa lòng mà trừng cô ấy một cái, nhưng vẫn nói: "Nói tin tốt trước đi."
"Cậu thăng chức rồi, tổ trưởng."
"Ồ? Vậy tin tức xấu thì sao?"
"Là vẫn phải bị con ả Lạc Giang Tâm đê tiện kia quản lý." Sắc mặt của Tống Bình An có chút u ám nói.
Đường Hạ Linh giật mình, có chút không biết nên khóc hay nên cười: "Chuyện này mà tính là tin xấu gì, đây không phải rất bình thường sao?"
Tống Bình An lắc đầu, nét mặt cô ấy có vẻ hơi phẫn nộ: "Hôm nay ở phòng trà tớ vô tình nghe được cuộc trò chuyện điện thoại giữa Lạc Giang Tâm và Chu Phương Hoa, vì thế tớ mới biết được chuyện đêm qua cậu bị bỏ thuốc là do Lạc Giang Tâm đề xuất."
"Cậu nói gì cơ?"
Đường Hạ Linh nghe xong chợt thay đổi sắc mặt: "Cậu không nghe lầm chứ?"
"Không đâu, tớ đoán có thể là vì lần này cậu cực khổ lập công lớn cho công ty khiến trong lòng cô ta khó chịu.
Vì vậy mới xúi con nhỏ Chu Phương Hoa đê tiện kia làm chuyện như thế."
Tống Bình An vừa dứt lời thì sắc mặt Đường Hạ Linh cũng trầm xuống theo, ánh mắt cô thay đổi không ngừng.
Ánh mắt của Lục Chấn Nam ở bên cạnh lại rét lạnh như mảnh băng trông càng đáng sợ hơn, dọa Tống Bình An tê dại da đầu.
Nhưng anh cũng không mở miệng mà chỉ lẳng lặng nhìn Đường Hạ Linh, giống như đang chờ cô ra quyết định.
Đường Hạ Linh yên lặng một hồi khá lâu rồi bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, cứ như đã quyết định gì đó.Trước tiên cô cho Lục Chấn Nam một ánh mắt yên tâm, sau đó lại quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Tống Bình An nói: "Tớ cảm thấy rất hứng thú với vị trí Phó tổng giám đốc kia, cậu nói tớ nên đoạt nó về thế nào đây?"
Tống Bình An ngẩn ngơ, không thể tin mà nhìn Đường Hạ Linh.
Ngay sau đó trong mắt tuôn ra sự vui mừng mãnh liệt rồi gật đầu như giã tỏi: "Được, đương nhiên là được! Chức vị kia cậu càng thích hợp hơn so với Lạc Giang Tâm! Đường Hạ Linh, cậu rất có tiền đồ, tớ rất xem trọng cậu!"
"Đừng kích động, bây giờ để cô ta rớt đài thì vẫn còn quá sớm."
Đường Hạ Linh híp mắt, trong mắt tản ra một chút nguy hiểm.
Tống Bình An lại không thèm để ý, khoát tay lên tiếng: "Sợ gì chứ, bây giờ không được thì chúng ta cứ làm từ từ.
Người phụ nữ kia ác độc như vậy, phải để cô ta chịu chút đau khổ mới được chứ!"
"Ý của cậu thật giống tớ."
Đường Hạ Linh cười, cô dời mắt qua nhìn Lục Chấn Nam lần nữa, anh cũng nhìn chằm chằm cô rồi môi mỏng cong lên nhàn nhạt nói: "Bà xã muốn làm gì cứ việc làm, trời sập thì đã có anh gánh giúp em."
"Ừm."
Đường Hạ Linh cười gật đầu.
Tống Bình An đứng ở một bên vô cớ bị ăn cơm chó, mặt mũi không khỏi đầy ghen tỵ.
Trong việc chọn đàn ông quả nhiên cần ánh mắt tốt, mà lần này hiển nhiên Đường Hạ Linh không còn bị mù