Hơn bốn giờ sáng Võ Hạ Uyên mới mơ mơ màng màng dựa vào mép giường ngủ một giấc, nhưng trong cơn mê chập chờn lại không ngừng gặp phải ác mộng, khi trời vừa sáng thì cũng lập tức tỉnh lại.
Không qua bao lâu sau thì Phùng Bảo Đạt cũng gõ cửa đi vào, nhìn dáng vẻ của anh ta thì hẳn cũng lại là một đêm thức trắng, anh ta đối mắt với cái nhìn của Võ Hạ Uyên một cái, sau đó khe khẽ gật gật đầu.
Lửa giận trong lòng của Võ Hạ Uyên trong thoáng chốc lại bị đốt cháy lên!
Quả nhiên là Trương Văn Thanh!
Đúng vậy, hiện tại có lẽ ông ta cảm thấy tính mạng của Trương Tấn Phong đang như mành chỉ treo chuông, nếu như có thể dứt khoát tiễn người lên đường, như vậy thì có thể nhanh chóng nắm được gần như toàn bộ số cổ phần cùng quyền hành đang nằm trong tay của Trương Tấn Phong, không chỉ vậy, nói không chừng còn có thể dùng tin tức này để đả kích ông cụ nhà họ Trương, khiến cho ông cụ gặp phải cú sốc lớn mà chết, như vậy thì chớp mắt một cái ông ta đã có thể trở thành nhân vật quan trọng của Phong Thiên.
Tốt, vô cùng tốt! Võ Hạ Uyên chậm rãi đứng dậy, trong đáy mắt là ý giận ngút trời!
“Phùng Bảo Đạt” Giọng nói của Võ Hạ Uyên lạnh lo đến vô cùng: “Cầm theo bản di chúc kia, chúng ta đi tìm Trương Văn Thanh.”
“Bà chủ, hiện giờ Trương Văn Thanh hẳn là đang ở Thành Phát, e rằng ông ta đã điều tra ra được gì đó, cho nên mới muốn sửa lại bản án mà trước đó đã được phán xong kia.”
Phùng Bảo Đạt nói tiếp.
Bản án kia lúc trước chính Trương Tấn Phong đã chuyển giao lại cho Võ Hạ Uyên, hiện tại Trương Văn Thanh lại muốn động tay.
vào? Võ Hạ Uyên nguy hiểm híp híp mắt một cái, ông ta xứng sao?
Bên trong phòng họp ở tầng thứ hai mươi ba của Thành Phát, Chu Khánh Loan đang gian nan đàm phán cùng với Trương Văn Thanh, nếu như vụ án này có bất cứ một điều ngoài ý muốn nào, cô ta cũng sẽ vui vẻ mà nhìn Võ Hạ Uyên ăn phải trái đẳng, lấy nhiều thêm chút hay lấy ít đi chút cũng đều được, nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là, vụ án này không thể bị đình chỉ, nhưng mà nhìn dáng vẻ dầu muối đều không ăn của Trương Văn Thanh, rõ ràng là muốn nghiêng đầu không nhận nợ.
Ngay tại thời điểm Chu Khánh Loan đang mẻ đầu sứt trán, cửa phòng họp lại bị người đẩy ra, Võ Hạ Uyên mang theo vẻ mặt bình thản đi vào.
Chu Khánh Loan dựa vào lưng ghế phía sau một chút, oán trách nhìn về phía Võ Hạ Uyên, sao cô lại có thể gây ra chuyện như này thế?
“Cô Võ?” Trương Văn Thanh dương dương đắc ý hỏi: “Sao cô lại tới đây vậy?”
Trong phòng họp không chỉ có người của Trương Văn Thanh, còn có một vài vị quản lý cấp cao của Thành Phát, ánh mắt sắc bén phát hiện ra được thư ký thân tín của Trương.
Tấn Phong vậy mà lại cung kính đi theo sau lưng Võ Hạ Uyên.
“Ông nói thử xem?” Võ Hạ Uyên đi đến bên cạnh Trương Văn Thanh, sau đó đột nhiên cầm lấy ly trà trên bàn, tưới từ trên đầu Trương Văn Thanh tưới xuống.
Toàn bộ phòng họp yên lặng như tờ.
Trương Văn Thanh hậu tri hậu giác, mất một lúc mới nhận ra được tình thế, bất chợt đứng dậy mảng: “Mày cái con đàn bà điên này!”
Không đợi ông ta động chân động tay, Phùng Bảo Đạt đã bước nhanh về phía trước, bẻ quặp cánh tay của ông ta ra sau lưng rồi ép sát lại, đè chặt trên bàn. Thật ra thì Phùng Bảo Đạt cũng hết sức khiếp sợ, anh ta biết Võ Hạ Uyên rất tức giận, nhưng không nghĩ tới cô lại dám làm như vậy.
“Phùng Bảo Đạt mày mau buông tao ra! Sao chúng mày dám?” Trương Văn Thanh hét.
“im miệng!” Võ Hạ Uyên lạnh giọng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Trương Văn Thanh: “Tôi có cái gì không dám chứ? Chỉ là một con sâu mọt sống nhờ ở dưới cánh của Tấn Phong mà thôi, vô dụng y như đứa con trai phải bám váy phụ nữ mới có thể sống được vậy mà ông còn muốn nhòm ngó đến đồ của nhà họ Trương? Ông có cầm nổi hay không?”
Trương Văn Thanh bị Võ Hạ Uyên nói cho đỏ mặt tới mang tai, nặng nề thở hổn hển kịch liệt.
“Ông nên yên vị một chút mà nghe tôi nói cho hết.” Võ Hạ Uyên võ nhè nhẹ một cái lên mặt của Trương Văn Thanh, sai đó ra hiệu cho Phùng Bảo Đạt thả người ra.
Chuyện đầu tiên mà Trương Văn Thanh làm sau khi lấy lại được tự do không phải là tìm Võ Hạ Uyên trả thù, mà là lui về phía sau đến một chỗ được cho là an toàn, ông ta có thể cảm nhận được từ trên người phụ nữ này toát ra một loại nguy hiểm giống hệt với Trương Tấn Phong.
“Bảo Đạt, đưa cho ông ta nhìn qua một chút đi.” Võ Hạ Uyên mở miệng.
Phùng Bảo Đạt theo lời cô nói, lấy một bản tài liệu đưa tới trước mặt của Trương Văn Thanh, nhưng Trương Văn Thanh lại không dám nhận lấy, chỉ nâng cao cảnh giác hỏi “Đây là cái gì?”
“Di chúc do chính Tấn Phong lập” Võ Hạ Uyên phải dùng hết sức lực của toàn thân mới có thể đem hai chữ “Di chúc” này vững vàng cắn ra được: “Bên trên đó có viết rõ, nếu như anh ấy có bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì, thì tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh ấy sẽ thuộc về tôi.”
Trong phòng họp nháy mắt xôn xao một trận, Chu Khánh Loan trợn to hai mắt, giám đốc Trương tại sao lại đem toàn bộ tài sản để lại cho Võ Hạ Uyên?
“Không, chuyện này làm sao có thể chứ?” Trương Văn Thanh cầm lấy tập tài liệu, điên cuồng lật xem.
“Đây chẳng qua cũng chỉ là bản sao mà thôi, còn tài liệu gốc thì đã được công chứng chứng thực rồi.” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt