Trương Thiên Định vừa mới xuống máy bay thì đã đi thẳng tới bệnh viện.
Võ Hạ Uyên đụng phải anh ta lúc ở ngoài hành lang, lúc đó cô đang cầm bình giữ nhiệt trong tay, sau khi liếc mắt nhìn thấy được Trương Thiên Định thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là cậu thiếu niên hung hăng càn quấy năm xưa, hiện tại đã trưởng thành rồi.
Mi mắt của Trương Thiên Định vẫn đẹp đẽ tinh xảo như trước, nhưng tầng trẻ trung trước đó đã bị ép xuống, bị đè bởi một lớp chững chạc thật dày.
Mà ở đẳng sau lưng Trương Thiên Định, còn có một người đã sớm là vợ của người ta, Huỳnh Tố Vân, đang đứng.
Huỳnh Tố Vân nở nụ cười gật đầu với Võ Hạ Uyên một cái, cô ta không bước lên phía trước, dường như muốn để cho Trương Thiên Định và Võ Hạ Uyên có không gian để nói chuyệ “Đã lâu không gặp” Võ Hạ Uyên chủ động chào hỏi.
Yết hầu của Trương Thiên Định lên xuống một chút, hai mắt chăm chú nhìn thẳng vào người phụ nữ đang đứng trước mặt, một hồi lâu sau, rốt cuộc anh ta cũng cử động một cái, bước lên ôm lấy Võ Hạ Uyên, thấp giọng nói bên tai của cô: “Còn sống cũng không biết báo một tiếng bình an hay sao?”
Võ Hạ Uyên cũng vòng tay ôm lấy anh ta: *Xin lỗi, để cho mọi người phải lo lắng rồi”
Cái ôm này sạch sẽ mà ngắn ngủi, cuối cùng Trương Thiên Định buông Võ Hạ Uyên ra, đưa tay về phía Huỳnh Tố Vân, sau đó kéo người đi đến sát bên cạnh mình: “Người này chắc cũng không cần tôi phải giới thiệu nữa chứ?”
Sau đó lại nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Vợ của tôi, Tố Vân”
Ánh sáng trong con ngươi của Võ Hạ Uyên khẽ lấp lánh một cái, cô “tự nhiên” biết được, Trương Thiên Định đã hoàn toàn đón nhận Huỳnh Tố Vân rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không nói ra những lời này.
Huỳnh Tố Vân đỏ mặt, nói với Võ Hạ Uyên: “Cô không sao thì tốt rồi”
Sắc mặt của Trương Thiên Định bỗng tối sầm lại: “Người đang ở đâu?”
Trương Tấn Phong vẫn yên yên lặng lặng năm hôn mê, đến nay cũng đã gần mười ngày trôi qua rồi nhưng anh vẫn không hề có dấu hiệu gì cho thấy mình sẽ tỉnh lại.
Nhìn người đàn ông gầy đến mức mất đi cơ bắp ở trước mặt mình, trong lòng Trương Thiên Định tràn đầy cảm xúc phức tạp, trước nay anh ta đều cho rằng mình yêu Võ Hạ Uyên, nhưng mà sau này anh ta mới có thể hiểu được, người anh ta yêu là chính mình, bởi vì thói quen luôn luôn có được, cho nên mới không cam lòng mất đi, mà tình yêu của.
Trương Tấn Phong đối với Võ Hạ Uyên, mới thật sự là yêu đến tận xương tủy.
“Bác sĩ nói anh ấy sắp tỉnh lại rồi” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói, cô ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Trương Tấn Phong bao bọc lại trong hai bàn tay của chính mình: “Tôi biết chắc là anh ấy đã vô cùng mệt mỏi, cho nên ngủ thêm một lát mà thôi, cũng không có gì”
Huỳnh Tố Vân nhìn hai người, chóp mũi đau xót.
Sau khi thăm Trương Tấn Phong xong, thì cũng đến lúc phải nói vào chuyện chính.
“Chú hai chuyên quyền ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, đúng là đã đẩy nhà họ Trương lên được đến một tầm cao mới, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều có lòng cảm kích chuyện này, hiện tại muốn nhân cơ hội mượn gió bẻ măng cũng có không ít người.” Trương Thiên Định mở miệng.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Tôi biết”
Người giống như Trương Văn Thanh quá nhiều, ông ta không quan tâm người khác cho ông ta bao nhiêu, ông ta chỉ quan tâm đến việc lòng tham của ông ta đã thỏa mãn được bao nhiêu, mơ tưởng đến vị trí của Trương Tấn Phong, đồng thời cũng lại có một nỗi sợ hãi sâu sắc đối với Trương Tấn Phong, thật vất vả mới có được một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là sẽ hy vọng có thể dùng một cú đá mà đạp được vị thân luôn luôn đứng ở vị trí trên đỉnh cao kia rơi xuống vũng bùn.
“Nhưng tôi đã trở về ồi” Đáy mắt Trương Thiên Định vẫn tràn đầy kiêu căng giống như năm xưa: “Đụng tới Phong Thiên, bọn họ không có tư cách.”
Mấy ngày sau, lại có một chuyện xảy ra ngoài dự liệu của Võ Hạ Uyên.
Trương Văn Thanh vậy mà lại thuyết phục được ba vị cổ đông góp vốn của Phong Thiên, với số cổ phần của ba người đó cộng lại, cũng chiếm tới được ba mươi phần trăm tổng số cổ phần của Phong Thiên.
Ba mươi phần trăm, không phải là một số lượng nhỏ.
Trương Văn Thanh dường như đã điều chuyển xong, một lần nữa gọi điện thoại cho Phùng Bảo Đạt, bảo anh ta chuyển lời lại cho.
Võ Hạ Uyên, để cho hai người bọn họ lại đến đàm phán một lần nữa.
Võ Hạ Uyên đương nhiên là đến, hơn nữa cùng đi với cô lần này, còn có Trương Thiên Định.
Thấy Trương Thiên Định, Trương Văn Thanh nháy mắt một cái liền rơi vào trạng thái luống cuống, nhưng ngay sau đó lại rộ ra một ý cười đắc ý khi thấy Trương Thiên Định đang rất muốn lao tới đấm một cú trên mặt ông ta.
“Đây là di chúc” Võ Hạ Uyên trực tiếp ném ra đòn sát thủ: “Không biết ba vị giám đốc nghĩ như thế nào.”
“Rút cổ phần” Một người trong số đó trầm giọng nói.
Con ngươi của Trương Thiên Định lập tức co rút lại, bọn họ muốn…
Đối chọi với tầm mắt của Trương Văn Thanh, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng hiểu được, ông ta đang có ý muốn cá chết lưới rách.
Ngay lập tức rút đi ba mươi phần trăm cổ phần đối với Phong Thiên mà nói chính là đòn tấn công gây tổn thương nặng nề, đây không phải là điều mà Võ Hạ Uyên muốn thấy.
“Tôi có thể hỏi là tại sao không?”
Một vị Giám đốc già khoảng trên sáu mươi tuổi lẳng lặng nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô có thể lựa chọn tiếp tục kế thừa và phát triển Phong Thiên sau khi Tổng giám đốc Trương đi, thì chúng tôi cũng có thể lựa chọn không tiếp tục dốc sức vì Phong Thiên nữa. Cô mới chỉ hai mươi mấy tuổi, mấy người chúng tôi mặc dù không được như Tổng giám đốc Trương, nhưng mà chúng tôi cũng sẽ không nghe theo