Trương Tấn Phong cảm thấy mình đã ngủ trọn vẹn ba ngày rồi mới nhàn nhã tỉnh dậy, dường như trước đây anh đã hoàn toàn cạn kiệt trong việc chống đỡ công ty, hiện giờ mới từ từ hồi lại.
Chỉ là đã dọa Võ Hạ Uyên sợ rồi.
Bùi Thịnh đã giơ tay xin thề đến ba lần, Võ Hạ Uyên mới thả lỏng một chút.
“Anh không biết anh ta đã bị dày vò như thế nào, trên người có không ít bệnh” Bùi Thịnh tha thiết thành khẩn nói với Võ Hạ Uyên: “Anh đã làm kiểm tra toàn thân cho anh ta, ngoại trừ vết thương lần này ra, mọi cơ quan trên cơ thể của anh ta đều có dấu hiệu bị suy nhược, nguyên nhân của bệnh hẳn là do anh ta đã làm việc quá độ cùng với việc thường xuyên ngủ không đủ giấc. Hạ Uyên, đây là một gánh nặng rất lớn đối với cơ thể, em nhất định phải giúp anh ta điều chỉnh lại”
Chính là câu nói này đã kích động đến Võ Hạ Uyên trong ba ngày qua, ngoại trừ lo lắng và tức giận thì chỉ có bày ra đủ loại món ăn dinh dưỡng.
Lúc Trương Tấn Phong tỉnh dậy, Võ Hạ Uyên đang lật xem sách dạy nấu ăn, cô cảm thấy góc áo bị người ta lôi kéo, cúi đầu liền chạm vào một đôi mắt đen nhánh đang cười với mình.
Đột nhiên Võ Hạ Uyên muốn khóc.
Bùi Thịnh nói vết thương lần này hết sức nguy hiểm, vào thời khắc cuối cùng Trương Tấn Phong đã nổi lên một ham muốn sống sót, còn là vì ai thì Võ Hạ Uyên rõ ràng hơn ai hết.
“Chào mừng anh trở về” Võ Hạ Uyên đặt đồ vật trên tay xuống, nhẹ nhàng nép vào trong lòng người đàn ông.
“Ừm” Khóe miệng Trương Tấn Phòng nhếch lên.
Lúc chiều Võ Đức Duy ôm Bào Ngư vào bệnh viện, đứa bé này rất hiểu chuyện, mặc dù gần đây rất ít khi gặp mẹ nhưng lại không khóc cũng không ầm ï, khiến mọi người bớt lo hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy đứa bé, Trương Tấn Phong liền ngọ nguậy đứng dậy.
“Đừng động đậy!” Võ Hạ Uyên đè lại anh, ở phía sau người đàn ông lót thêm một cái ối đầu, lúc này mới dìu anh từ từ ngồi dậy.
Bào Ngư vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên liền vui vẻ vươn cánh tay ra, cặp mắt nhỏ quan sát khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên thân thể Có ông trời làm chứng, Tổng giám đốc.
Trương chưa từng thấp thỏm không yên bao giờ? Chứ đừng nói đến đối phương chỉ là một đứa bé “Ê a” Bào Ngư khua khua cánh tay nhỏ, dường như đang phân biệt người đàn ông này là ai.
Võ Hạ Uyên ôn hòa nói: “Đây là bố con.”
“ta”
Võ Hạ Uyên phì cười: “Thắng bé vẫn chưa thể nói chuyện”
“Ừm” Trương Tấn phong nhìn nhìn đứa bé, trong lòng mềm nhũn Đúng vào lúc này, Bào Ngư đột nhiên nghiêng nửa người ra, dĩ nhiên là muốn được.
Trương Tấn Phong ôm, Võ Đức Duy có chứt kinh ngạc, tuy rằng Bào Ngư không sợ người lạ, nhưng cũng sẽ không chủ động gần gũi với người chưa gặp lần nào, vậy mà đối với Trương Tấn Phong lại hết sức gần gũi.
*Á?” Võ Hạ Uyên nhìn thấy bộ dạng của đứa trẻ liền ngăn lại, nhưng một đôi tay đã nhanh hơn cô, Trương Tấn Phong đã vững vàng đón lấy Bào Ngư, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chằm cậu bé.
Trương Tấn Phong cảm thấy quả bóng nhỏ trong lòng này mang theo trọng lượng và vẻ đẹp vượt ra khỏi thế giới “Thật đáng yêu” Trương Tấn Phong lẩm bẩm.
Võ Hạ Uyên liếc nhìn một cái: “Đứa bé giống anh đến tám phần, anh đang khen bản thân hay là khen Bào Ngư vậy?”
Trương Tấn Phong lộ ra một nụ cười có thể nói là rất ngớ ngẩn: “Khen cả hai”
Võ Hạ Uyên đột nhiên mềm lòng, cô lại nhớ đến đứa con đầu tiên của bọn họ..
Trương Tấn Phong miễn cưỡng cưới cô, trăm ngàn lần không nguyện ý, nhưng hiện tại đã tốt hơn, anh giống hệt như một người cha hiền hậu.
“Đứa bé tên là Đức Minh, không sai chứ?” Võ Đức Duy hỏi.
Trương Tấn Phong vẫn luôn có một ấn tượng rất tốt đối với người anh vợ này: “Đúng.”
“Tên rất hay, hay hơn tên Hạ Uyên đặt”
“Hả?” Trương Tấn Phong ngạc nhiên, chẳng phải Võ Hạ Uyên vẫn chưa đặt tên cho đứa bé sao?
Võ Hạ Uyên đột nhiên đỏ mặt, cất cao giọng lên: “Anh!”
Võ Đức Duy ho nhẹ hai tiếng: “Một nhà ba người các người cứ từ từ mà sum họp, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi”
Nói xong anh ta tiến lên vuốt vuốt hai má của Bào Ngư: “Buổi tối cậu sẽ đến đón con”
Bào Ngư ôm lấy tay của Võ Đức Duy, dính lên một chút nước miếng.
Võ Đức Duy không để ý chút nào, có điều lúc rút tay về, nói nhỏ với Trương Tấn Phong: “Lúc trước Hạ Uyên đặt tên cho thằng bé là Võ Tưởng Phong”.
“Em nghe thấy rồi đấy!” Võ Hạ Uyên giận dữ gào lên, cả hai người đàn ông cùng cố gắng để ngừng cười.
Mãi cho đến khi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên gương mặt Võ Đức Duy vẫn không dừng lại được.
“Làm gì mà vui thế?” Trần Anh Thư hỏi.
Võ Đức Duy bắt