Sống lưng Võ Hạ Uyên thẳng tắp cứng ngắc, tim đập như trống bỏi, trong nháy mắt trước mắt trở nên trống rỗng. Cô nghỉ ngờ bản thân mình đang năm mơ, mãi cho đến khi một hơi thở quen thuộc đến gần, viên mắt cô chợt đỏ lên.
Trương Tấn Phong mặc một bộ âu phục đơn giản, khí thế lạnh thấu xương lại vừa có cảm giác áp bách, đủ để khiến cho người khác không chú ý đến vẻ mặt tái nhợt đến cực điểm của anh.
“Tôi cũng không biết… Trương Tấn Phong nói tới đây, một bàn tay đặt lên bả vai của Võ Hạ Uyên, cho người phụ nữ ấy dũng khí vô tận: “Sau này sự sống chết của Phong Thiên, là do bốn người các người làm chủ đấy: Người trẻ tuổi nhất trong ba vị cổ đông kia, vừa nghe lời này thì lập tức đứng lên “hả” sau đó lắp bắp: “Tổng giám đốc Trương hiểu lầm rồi”
“Hiểu lầm?” Trương Tấn Phong đầy hứng thú lặp lại lần nữa: “Các người tin vào lời giật dây của Trương Văn Thanh, rồi tới đây ép.
cháu trai của tôi và vợ của tôi, bởi vì cho rằng Trương Tấn Phong tôi sẽ chết ở bệnh viện?”
Một câu sau cùng giọng điệu của anh chỉ có lạnh lẽo, xen lẫn uy thế làm cho da đầu của người ta run lên.
Võ Hạ Uyên nghe những lời này, cơ thể cũng run lên theo. Cô rất muốn che miệng của người đàn ông này lại, nói lung tung cái gì vậy chứt Lúc này hai người cổ đông khác cũng.
ngồi không yên nữa: “Tổng giám đốc Trương thật sự đã hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng là vì lợi ích của tập đoàn chúng ta mà thôi, vẫn xin ngài thông cảm cho.”
“Tất nhiên là tôi sẽ thông cảm.” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Sau khi trở về thì lập.
tức rút cổ phần đi, mấy năm nay ở Phong Thiên các người kiếm cũng tương đối rồi, tiện thể tôi cho các người nhìn xem, không có ba mươi phần trăm cổ phần này, Phong Thiên của tôi có thể dừng lại được hay không!”
“Không phải, Tổng giám đốc Trương, chuyện này…”
“Cút!”
Ai cũng rõ Trương Tấn Phong là người như thế nào, vẻ mặt ba cổ đông xanh xao, lúc quay đầu nhìn Trương Văn Thanh thì chỉ thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống ông ta, cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng rời đi.
“Ông cũng cút đi” Trương Tấn Phong liếc qua Trương Văn Thanh, ánh mắt như đang nhìn cỏ dại hay hòn đá ven đường: “Hy vọng trước khi tôi trở về, ông có thể đã rời khỏi nhà họ Trương, nếu không thì tôi nhất định sẽ tặng ông một phần quà thật lớn đấy:’ Trương Văn Thanh cũng xem như là chú của Trương Tấn Phong, nhưng giờ phút này, phong thái đến đây của ông ta lại không ra xíu tư cách nào của một bậc cha chú, vào lúc đứng lên thì ông ta suýt chút nữa đã té ngã, lật đật chạy giống như bị ma đuổi vậy.
Từ đầu tới cuối, Võ Hạ Uyên vẫn bình tĩnh ngồi đó, cô lo lắng chỉ cần cô dùng sức, thì sẽ không thấy Trương Tấn Phong nữa “Không muốn nhìn thấy anh sao?”
Trương Tấn Phong nhẹ giọng hỏi.
Võ Hạ Uyên giật mình, trong lòng mừng như điên đến mức mãnh liệt!
“Tấn Phong…” Cô chỉ gọi một câu, thì liền nghẹn ngào đến nỗi khó mà thốt ra tiếng.
“ÚiI” Võ Đức Duy đứng cách Trương Tấn Phong gần nhất, thấy thân hình người đàn ông lắc lư, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên ôm lấy Trương Tấn Phong “Không có vấn đề gì…” Trương Tấn Phong từ từ ngồi xuống dựa vào Võ Hạ Uyên, nhíu mày nhảm mắt lại: “Đứng hơi lâu thôi.”
Anh bị thương nặng mới khỏi, đáng ra nên điều dưỡng cho tốt thì lại nghe tin Võ Hạ Uyên bị mấy lão già ở Phong Thiên kia bức bách, anh không dám chậm trễ lập tức đi tới.
Nếu anh còn sống, thì sẽ không để người phụ nữ của mình uất ức lần nữa.
“Choáng đầu phải không?” Võ Hạ Uyên sốt ruột hỏi.
“Ừm” Trương Tấn Phong trả lời, thật ra hơi thở còn có chút gấp gáp và khó khăn, miệng vết thương thì đau từng cơn từng cơn.
“Quay về bệnh viện” Võ Đức Duy dứt khoát nói, anh nhìn ra tình hình của Trương Tấn Phong không hề ổn.
Trên đường đi bệnh viện, Trương Tấn Phong tựa lên bả vai của Võ Hạ Uyên, đồng thời lấy lại những ý thức đã mất đi trước đó, trái tim dần dần an ổn lại. Anh tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy giữa việc của anh với Võ Hạ Uyên, có phải có thể lầu lại một lần nữa hay không?
“Muốn chết à!” Sau khi Bùi Thịnh kiểm tra với vẻ mặt không đồng ý, anh nói: “Bị thương nặng như vậy, trên người vẫn còn rất nhiều vấn đề nhỏ chưa ổn, anh mới nằm có nửa tháng mà cũng dám đứng dậy à?”
Trương Tấn Phong híp hờ mắt nhìn Bùi Thịnh, ấn tượng của anh đối với người này.
không tốt chút nào, dù sao theo cách nhìn của anh, thì tên này suýt chút nữa đã cướp đi Võ Hạ Uyên.
“Rất nghiêm trọng sao?” Võ Hạ Uyên vẫn luôn nằm chặt tay Trương Tấn Phong, chỉ cảm thấy tay anh lạnh như băng, nghe vậy lòng càng tràn đầy lo lắng.
“Không kém đến vậy đâu, nhưng mà cũng không tốt.” Bùi Thịnh thay đổi bản báo cáo kiểm tra.
Trương Tấn Phong trầm giọng nói thay lời của Bùi Thịnh: “Anh rất khoẻ.”
“Anh là Bác sĩ hay tôi là Bác sĩ hả?” Bùi Thịnh cười nhạt.
“Cơ thể của tôi thì bản