Võ Hạ Uyên được đưa về An Đàm để luyện tập, một tuần trôi qua.
Vào ngày tổ chức hôn lễ, trời còn chưa sáng Võ Hạ Uyên đã tỉnh dậy. Theo cô, việc đi nhận giấy chứng hôn với Trương Tấn Phong và việc cùng anh tổ chức một đám cưới hoành tráng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Võ Hạ Uyên thay áo cưới, để yên cho chuyên gia trang điểm biến cô thành một cô dâu hoàn mỹ. Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Sau khi đến khách sạn An Bình lớn nhất Cần Thơ, Võ Hạ Uyên mới hoàn toàn tỉnh táo lại, các giác quan dần dần hồi phục, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Võ Hạ Uyên níu chặt lấy góc bàn, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Đúng lúc này, một vòng †ay ấm áp từ phía sau ôm lấy cô, Võ Hạ Uyên giật mình, người kia lại siết chặt cánh tay, bên tai cô truyền đến giọng nói quyến rũ động lòng người của Trương Tấn Phong: “Lo lắng sao?”
“Có một chút.” Võ Hạ Uyên ngượng ngùng nói.
“Đừng sợ” Trương Tấn Phong nói xong, anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, nụ hôn này thật chậm rãi nhưng lại khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy yên lòng.
“Hôm nay cô rất đẹp” Trương Tấn Phong kéo Võ Hạ Uyên đến đứng trước mặt anh, bây giờ Võ Hạ Uyên mới nhìn thấy rõ người đàn ông này mặc một bộ âu phục màu trắng, khí chất tao nhã lại vô cùng quyến rũ.
; s : “Anh cũng rất đẹp trai.” Võ Hạ Uyên cúi đầu nhỏ giọng nói.
Trương Tấn Phong nở một nụ cười nhẹ: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô.”
“Được” Võ Hạ Uyên lưu luyến buông tay anh ra.
Sự dịu dàng trong mắt Trương Tấn Phong dường như không hề giả dối, điều này chứng tỏ việc cưới cô cũng không phải chuyện khó khăn đối với anh, anh đã bắt đầu chấp nhận cô và con của cô rồi sao? Võ Hạ Uyên nghĩ như vậy.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Võ Hạ Uyên cầm máy lên nghe, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu khiến cho Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ nhìn lại màn hình điện thoại của mình. Đây là một số điện thoại xa lạ, ngay lúc Võ Hạ Uyên nghĩ chắc là đối phương gọi nhầm thì người kia lại mở miệng: “Võ Hạ Uyên, là anh”
Võ Hạ Uyên đã nhận ra đó là ai: “Anh Danh?”
Lê Thành Danh lên tiếng: “Tân hôn vui vẻ.”
Nhưng trong giọng điệu của anh ấy không có ý chúc mừng, thậm chí còn mang theo chút buồn phiền và chán nản.
“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại.
“Võ Hạ Uyên, lời hứa lúc đó của anh vẫn còn có hiệu lực.” Lê Thành Danh trịnh trọng nói.
Võ Hạ Uyên suy nghĩ thật kỹ, chợt nhớ tới lời hứa của Lê Thành Danh: “Nếu một ngày anh ta không cần em nữa thì em hãy đến tìm anh, anh cần cả em và đứa bé.”
Trái tim Võ Hạ Uyên dâng trào, cuối cùng lại biến thành bất lực: “Cảm ơn ý tốt của anh Danh, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tạm biệt.”
Lê Thành Danh thấp giọng nói: “Tạm biệt.”
Võ Hạ Uyên bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, cô dâu cần người nhà dẫn đi, sau đó trịnh trọng giao cho chú rể nhưng Võ Hạ Uyên không có người nhà, không biết lát nữa có làm cho nhà họ Trương mất mặt hay không.
“Nhóc con, đã chuẩn bị xong chưa?” Trương Phúc ăn mặc thật long trọng, sau khi bước vào, ông mỉm cười nhìn Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên vội vàng gật đầu: “Thưa bố, con đã chuẩn bị xong rồi”
Trương Phúc nâng cánh tay Võ Hạ Uyên lên: “Vậy thì đi thôi.”
Võ Hạ Uyên sững sờ một lúc, đột nhiên hiểu được ý của Trương Phúc, cô tưởng rằng bọn họ sẽ không nghĩ đến chuyện này… Hốc mắt Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô bước đến khoác lên cánh tay Trương Phúc, ông ấy võ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Bố không phải là lão già ngốc nghếch, con là một người con gái tốt, giao Tấn Phong cho con thì bố rất yên tâm”
“Vâng” Võ Hạ Uyên đáp lại bằng giọng mũi cực kỳ nặng.
“Đừng khóc.” Trương Phúc quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên, chớp mắt như một đứa trẻ con: “Cô dâu khóc sẽ không đẹp đâu, để người khác nhìn thấy lại nghĩ nhà họ Trương chúng ta bắt nạt con”“
Võ Hạ Uyên bật cười, hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với chính mình, ơn nghĩa này của Trương Phúc, cô sẽ nhớ thật kỹ.
Khi vòm cửa màu trắng mở ra, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào người Võ Hạ Uyên, xung quanh vô cùng yên tĩnh, một con đường được ánh sáng vàng chiếu lên trải rộng trước mặt, cuối con đường là Trương Tấn Phong vô cùng đẹp trai đang đứng đợi ở đó.
Võ Hạ Uyên bước lên thảm đỏ đi thẳng về phía Trương Tấn Phong, trong lòng có một loại khao khát trào dâng mãnh liệt.
Giờ phút này, Võ Hạ Uyên thật sự muốn cùng anh bắt đầu xây dựng một gia đình.
Trương Tấn Phong cầm lấy tay Võ Hạ