“Cô Hạ Uyên tỉnh lại rồi” Trên mặt bác sĩ tỏ ra hết sức vui mừng.
Toàn thân Võ Hạ Uyên như chết lặng nhưng trực giác cho cô biết cô đang thiếu đi một thứ gì đó, vì thế vô thức hỏi: “Con tôi đâu?”
Bác sĩ ngập ngừng vài giây, giọng điệu ngập tràn tiếc nuối: “Thật xin lỗi cô Hạ Uyên, đứa trẻ không thể cứu được”
Võ Hạ Uyên phản ứng hồi lâu mới hiểu được ý của bác sĩ, cô im lặng nhìn lên trần nhà, trầm giọng lên tiếng: “Anh vất vả rồi, tôi muốn ở một mình một chút.”
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Võ Hạ Uyên, từ đầu đến cuối Trương Tấn Phong vẫn không hề xuất hiện.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, nước mắt không nhịn được trào ra.
Cô thầm nghĩ như thế này cũng tốt, một đứa trẻ không có phúc, ngay cả bố ruột của mình cũng chán ghét thì cho dù có sinh ra, cũng không thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không?
Còn vở kịch náo nhiệt ở hôn lễ có lẽ cũng đã trở thành trò cười của tất cả mọi người rồi.
Cô chỉ muốn sinh đứa bé ra một cách an toàn, tại sao… Võ Hạ Uyên giống như một con thú bị nhốt, cô cuộn mình lại. Ngay sau đó, trong phòng bệnh vang lên những tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi và kiềm chế.
Đứa trẻ không còn nữa, Võ Hạ Uyên cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng đồng thời tảng đá to lớn đè lên trái tim cô cũng trở nên nhẹ hơn, cô nghĩ rằng mối quan hệ giữa cô, nhà họ Trương và Trương Tấn Phong sẽ kết thúc ở đây.
Khi Trương Tấn Phong trở về thì đêm đã khuya, anh nhẹ chân bước vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy người trên giường khẽ nhúc nhích, Trương Tấn Phong đi tới thấp giọng mở miệng nói: “Võ Hạ Uyên?”
Lúc này người đàn ông mới phát hiện ra, Võ Hạ Uyên đang trợn tròn mắt, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng rơi bên mép cửa sổ.
“Muộn thế này rồi, tại sao vẫn chưa ngủ?”
Trương Tấn Phong nói rồi đưa tay ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng mở miệng nói, vẻ ghê tởm hiện lên rõ ràng trong ánh mắt cô đã rơi vào mắt Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong hiểu rõ Võ Hạ Uyên đã biết con mình không còn nữa…
Anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là như thế nào, ngay từ đầu Trương Tấn Phong hoàn toàn không muốn có đứa trẻ đó. Nếu như không phải nhờ sự kiên trì của Trương Phúc thì thậm chí anh còn không muốn nhìn mặt Võ Hạ Uyên, nhưng sau khoảng thời gian này… Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng khi nhận được thông báo Võ Hạ Uyên sảy thai lại một lần nữa tràn ngập trong lòng. Anh đã sờ bụng của Võ Hạ Uyên rất nhiều lần trong đêm khuya, rồi hết lần này đến lần khác tự khuyên bảo mình rằng bên trong đó là cốt nhục của bản thân.
Làm sao có thể không có một chút cảm xúc nào được?
“Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong hít sâu một hơi: ‘Sau này chúng ta vẫn sẽ có con”
“Sao vậy, anh Phong còn muốn tự tay bóp chết một mạng người nữa sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Con ngươi của Trương Tấn Phong đột nhiên co rút lại, đầu lưỡi cố kìm nén cơn tức giận: “Không phải tôi”
Lúc này Võ Hạ Uyên mới đưa mắt nhìn thẳng Trương Tấn Phong, trong mắt cô là một mảnh đen kịt không có một tia sáng, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm: “Là Vũ Tuyết Mai phải không?
Nói khó nghe một tiếng thì cho dù cô ta giết chết †ôi và con tôi thì anh Phong đây cũng sẽ vui vẻ đồng ý đúng không?”
“Võ Hạ Uyên, chuyện này…”
“Các người giết con của tôi.’ Võ Hạ Uyên lạnh lùng ngắt lời anh, dường như cô đã cạn kiệt sức lực, hai mắt lại bắt đầu tối sâm. Võ Hạ Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, cô mệt mỏi nói: “Anh Phong, mục tiêu của các người đã đạt được rồi, vậy thì…
chúng ta ly hôn đi. “
Lúc đầu Trương Tấn Phong im lặng nghe nhưng khi nghe thấy Võ Hạ Uyên nói ra hai chữ “ly hôn” thì sắc mặt anh lập tức thay đổi, cuối cùng anh cũng không nhãn nhịn được nữa, giận tái mặt nói: “Cô nghĩ nhà họ Trương chúng tôi là cái gì mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”
“Không phải anh Phong đang mong chờ điều đó sao?” Võ Hạ Uyên đờ đẫn tiếp tục nói.
Trương Tấn Phong bóp chặt lấy mặt của Võ Hạ Uyên, gằn từng chữ một nói: “Không thể ly hôn.” Anh cảm thấy hơi bực bội: “Vừa mới kết hôn xong mà đã ly hôn ngay, vậy thì mặt mũi của Trương Tấn Phong tôi để ở đâu đây?”
Đây là lý do đường hoàng, rõ ràng nhất anh có thể đưa ra, nhưng trên thực tế anh chỉ không muốn ly hôn mà thôi.
Hoá ra là vì những chuyện này… hy vọng cuối cùng của Võ Hạ Uyên cũng tan thành mây khói, cô nghiêm mặt nói với Trương Tấn Phong: “Chúng †a làm thủ tục ly hôn xong xuôi trước đã, còn chuyện khi nào sẽ công bố thì đó là do anh Phong quyết định”
Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng khó coi: “Võ Hạ Uyên, cô nghe không hiểu tiếng người