Võ Hạ Uyên mím môi không nói gì, cô không hiểu tại sao ông Phúc lại muốn ngăn cản, dù sao đứa trẻ cũng đã không còn, Trương Tấn Phong cũng không yêu cô, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để ly hôn.
“Chuyện xảy ra trong hôn lễ, nhà họ Trương chúng ta đã đè lắng tất cả, nhiều nhất thì chỉ có một chút tin đồn, không có ảnh hưởng gì quan trọng” Ông Phúc nói tiếp: “Những bức ảnh đó đúng là do Vũ Tuyết Mai thay đổi, nhưng việc này Tấn Phong hoàn toàn không biết, đó là do một địa chỉ ẩn danh gửi cho Vũ Tuyết Mai, trước mắt vẫn chưa tra được là ai. Con bé nhà họ Vũ kia thích Tấn Phong từ bé, xem ra lần này cũng đã vô cùng kích động”
Võ Hạ Uyên nghe đến đó, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: ‘Vậy thì để cô Tuyết Mai kia và anh Tấn Phong ở bên nhau, không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Không tốt” Ông Phúc nghiêm mặt nói thẳng: “Vũ Tuyết Mai là một trong những thủ phạm hại chết cháu của bố, lần này sẽ không có ai giúp đỡ cô ta nữa, kể cả Tấn Phong. Còn tình cảm của Tấn Phong đối với Vũ Tuyết Mai chỉ là tình cảm anh em, nếu không tại sao nó luôn là một thằng lưu manh độc thân trước khi gặp con?” Ông Phúc bất lực lắc đầu: “Nói ra thật xấu hổ, năm đó bố có rất nhiều kẻ thù, chỉ sơ sẩy một chút mà không bảo vệ được mẹ của Tấn Phong, dẫn đến việc bà ấy bị người ta bắt cóc. Sau đó bà ấy được ông Vũ Đức Cường Cứu, ơn cứu mạng lớn hơn trời, chưa kể lúc đó bà ấy còn đang mang thai Tấn Phong, vì vậy nên Tấn Phong mới đáp ứng di ngôn của mẹ, chăm sóc thật tốt giọt máu duy nhất của nhà họ Vũ là Vũ Tuyết Mai”
Chỉ bởi vì di ngôn của người mẹ đã khuất thôi sao? Võ Hạ Uyên không tin lắm.
” Hạ Uyên, bố đã âm thầm điều tra về con, con là một cô gái tốt.” Hai mắt ông Phúc sáng như đuốc, ông là một người khôn khéo, nhìn thấu mọi chuyện trên đời: “Lúc trước Nguyễn Bảo Vân gây rối trong phòng ăn, bố cũng không để ở trong lòng. Bố đã lớn tuổi rồi, chỉ muốn bên cạnh Tấn Phong có người biết nóng biết lạnh, nếu như chuyện phá đứa bé này là do Tấn Phong bày ra thì không cần con nói, nhất định bố sẽ đánh gấy chân nó! Nhưng Tấn Phong hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra”
Võ Hạ Uyên á khẩu không nói nên lời, cô biết ông Phúc nói rất đúng, nhưng cô lại không thể vượt qua rào cản trong lòng. Nếu không phải Trương Tấn Phong quá nuông chiều Vũ Tuyết Mai thì làm sao cô ta dám làm như thế?
Chuyện ly hôn này cả hai bên đều không chịu nhượng bộ, ông Phúc chỉ có thể rời đi trước, lúc sắp đi còn ném cho Võ Hạ Uyên một câu: “Tấn Phong nó… cũng rất đáng thương”
Võ Hạ Uyên cười lạnh trong lòng, Trương Tấn Phong thì đáng thương cái gì? Anh là người đàn ông top một ở Cần Thơ, muốn cái gì mà không có?
Võ Hạ Uyên ở lại bệnh viện nửa tháng rồi mới trở về khu An Đàm. Lần sinh non này khiến cô bị †ổn thương quá nhiều, tay chân lúc nào cũng lạnh vô cùng. Vào mỗi đêm, Trương Tấn Phong luôn chờ Võ Hạ Uyên ngủ say rồi mới bước vào phòng ngủ, lồng ngực nóng bỏng dán chặt phía sau lưng cô, sưởi ấm cho cô.
Ba phen mấy bận, Võ Hạ Uyên cũng đã nhận ra.
Võ Hạ Uyên không hiểu tại sao Trương Tấn Phong lại làm như vậy, anh đang thể hiện sự áy náy trong lòng sao? Võ Hạ Uyên cũng không rảnh để ý, sự dịu dàng cuối cùng của cô đối với Trương Tấn Phong đã hoàn toàn biến mất sau khi đứa bé không còn nữa. Cô cố gắng hết sức để không hận anh, nhưng trong lòng cô cũng vây kín bằng một bức tường thành đúc bằng băng lạnh lẽo.
Mối quan hệ giữa cô và Trương Tấn Phong dường như đã đi đến một điểm xuất phát khác, một bên thận trọng từng li từng tí, một bên lại làm ngơ như không thấy gì.
Trương Tấn Phong chưa bao giờ nhìn thấy Võ Hạ Uyên như thế này, chuyện về đứa con anh rất thương tiếc với cô, nhưng cô lại không tiếp nhận một chút nào. Lần đầu tiên sau hai mươi chín năm, anh cảm thấy vô cùng luống cuống, nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế nào, vì vậy anh chỉ có thể dành nhiều thời gian cho Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên rất kiên nhẫn, cô tin rằng một người đàn ông có lòng tự trọng như Trương Tấn Phong sẽ sớm chán ghét, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng trước đó, cô phải lên kế hoạch cho bản thân. Võ Hạ Uyên muốn tập trung vào sự nghiệp cũ và tiếp tục mở một tiệm cà phê, thứ nhất là vì cô thích công việc, thứ hai là cô có thể kiếm được nhiều tiền. Võ Hạ Uyên đến tiệm cà phê trước đây, nhưng được thông báo là mặt tiền không còn nữa. Ngay sau khi Võ Hạ Uyên vừa thất vọng, tối hôm đó cửa tiệm gọi lại cho cô, nói rằng một người thuê nhà đã rời đi, và hỏi Võ Hạ Uyên có còn muốn thuê nữa hay không? Đương nhiên cô sẽ đồng ý, nhưng đồng thời lại cảm