Theo như lời của người quản gia già, Võ Hạ Uyên mới biết được, một tháng trước, Trương Tấn Phong đã đích thân đặt mua rất nhiều hàng của một nhà máy sản xuất đồ trẻ em nước ngoài nổi tiếng. Nguồn cung cấp của bên kia chủ yếu thuộc tầng lớp thượng lưu với giá bán rất cao. Trương Tấn Phong trả tiền không chớp mắt, sau khi Võ Hạ Uyên sảy thai thì lại thông báo với bên kia không cần gửi nữa, mất đi mấy trăm triệu vô ích.
Người phụ trách bên đó cuối cùng cũng xác nhận với Trương Tấn Phong, sau khi anh từ chối, anh đã uống rượu một mình trong phòng bao của quán bar suốt hai tiếng đồng hồ, đó cũng chính là đêm anh bắt đầu ra tay với Lê Thành Danh.
“Cô chủ, tôi biết rằng chuyện về đứa bé là một cú sốc lớn đối với cô, nhưng xin cô hãy tin rằng cậu chủ còn khó chịu hơn rất nhiêu.” Người quản gia thì thầm nói: “Mặc dù cậu chủ không nói gì nhưng cậu ấy luôn muốn cho đứa trẻ những điều tốt nhất. Lúc đầu cậu chủ định chờ sau khi cô và con khỏe mạnh thì sẽ lấy căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính làm thành phòng cho đứa bé, tìm người trang trí xong hết rồi, haiz…
Võ Hạ Uyên lúng túng: “Tại sao tôi lại không biết?”
“Cô đã bao giờ tìm hiểu cậu chủ chưa?” Người quản gia già hỏi lại.
Võ Hạ Uyên rơi vào im lặng.
Thì ra Trương Tấn Phong đã làm nhiều việc vì đứa bé như vậy… Vừa rôi cô còn mắng anh không xứng đáng làm bố nữa.
Võ Hạ Uyên lo lắng quay trở lại phòng ngủ chờ đợi Trương Tấn Phong, nhưng cho đến khi cô ngủ say, người đàn ông ấy vẫn không quay về.
Mỗi quan hệ của hai người lại lập tức bị đóng băng.
Trong vòng hai ngày, Võ Hạ Uyên nhìn thấy tin tức cổ phiếu của tập đoàn Bình Minh đã giảm xuống dưới mức thấp nhất trong lịch sử trên TV, cô sửng sốt hồi lâu. Trong lòng Võ Hạ Uyên biết rõ nhà họ Vũ luôn được nhà họ Trương nâng đỡ nên mới có thể hoành hành ở Cần Thơ như mặt trời buổi trưa. Nói cách khác, người có thể chèn ép nhà họ Vũ thành như thế này, ngoại trừ nhà họ Trương ra thì không còn ai khác.
Đây là ý của ai? Ông Trương Phúc hay là Trương Tấn Phong?
Câu trả lời đã quá rõ ràng, người đứng đầu nhà họ Trương bây giờ chính là Trương Tấn Phong, lời hứa ngày đó của anh là sự thật, anh sẽ đòi lại công bằng vì con mình, nhưng Võ Hạ Uyên lại không chịu tin mà thôi.
Mấy ngày liên tục, Võ Hạ Uyên luôn giả vờ vô tình nhìn ra ngoài cửa, nhưng hết lân này đến lần khác đều thất vọng.
Tối hôm đó Võ Hạ Uyên chuẩn bị đóng cửa tiệm để vê nhà thì lại thoáng nhìn thấy chiếc Bentley màu đen quen thuộc.
Chiếc xe Bentley đậu ở bên phải cửa tiệm, trong con đường nhỏ chỗ khu để chứa rác tạm thời, chỉ lộ ra một đoạn đuôi xe phía sau nhưng Võ Hạ Uyên vẫn có thể nhận ra.
Nhịp tim của cô đột nhiên đập rộn ràng, cô nhẹ nhàng bước đến.
“Anh Tấn Phong, anh đừng lo lắng, mỗi ngày chúng tôi đều giúp quảng cáo cho tiệm cà phê của cô Hạ Uyên, lại thêm những gì anh đã nói lúc đó, chúng tôi đã khiến mọi thứ quanh đây trở nên khá sâm uất, nên việc kinh doanh rất tốt.” Có người cung kính nói.
Võ Hạ Uyên nhận ra đây là người chủ cửa hàng mà cô thuê.
Ngay sau đó Trương Tấn Phong đáp lại: “Ừ, hãy đáp ứng tất cả những yêu câu của cô ấy, cái gì cần tiền thì cứ nói với tôi”
“Không thành vấn đề, anh Phong”
Võ Hạ Uyên ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cô bỗng nhiên nghĩ tới lần đầu tiên thuê cửa tiệm bị từ chối, buổi tối lại nhận được lời mời, hóa ra đều là nhờ Trương Tấn Phong bí mật xóa tan hết rào cản cho mình.
Bên tai cô vang lên tiếng động cơ, Võ Hạ Uyên vội vàng trốn vào cửa hàng bán quần áo bên cạnh, cô nhìn thấy chiếc Bentley chậm rãi lái ra, dừng lại trước cửa tiệm của cô vài giây rồi lập tức rời đi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tâm trạng của Võ Hạ Uyên đã thay đổi rõ rệt.
Nhưng Trương Tấn Phong vẫn tránh cô như tránh tà, ngủ trong phòng làm việc mấy đêm liên tiếp, không cho Võ Hạ Uyên có cơ hội mở miệng nói.
Một buổi chiều nọ, Võ Hạ Uyên nhận được điện thoại của Lê Thành Danh. Lê Thành Danh nói rằng bọn họ đã đón tiếp một khách hàng lớn, là người Đức, nhưng người phiên dịch lại bị tắc đường nên không đến kịp, mà người Đức lại rất để ý đến vấn đề đúng giờ. Lê Thành Danh thực sự không còn cách nào nữa, chợt nhận ra vốn tiếng Đức của Võ Hạ Uyên rất tốt nên muốn hỏi cô có thể đến giúp đỡ một chút không.
Võ Hạ Uyên nghe thấy giọng điệu vô cùng lo lắng của Lê Thành Danh, sau khi suy nghĩ xong thì đồng