Cho đến khi chạm phải đôi con ngươi sâu thắm mang ý cười tủm tỉm của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên mới hiểu được mình đã làm gì, đầu cô nổ “đoàng” một tiếng. Cô cuống cuồng lui ra, rồi lại bị người đàn ông ấy kéo mạnh gáy lại, sau đó làm sâu thêm nụ hôn này.
Hai người hôn đến mức chẳng coi ai ra gì. Người đàn ông tóc vàng “oa” một tiếng, còn Lê Thành Danh thì siết chặt nắm tay.
Hồi lâu sau, Trương Tấn Phong mới buông Võ Hạ Uyên ra. Khói mù trong mắt người đàn ông đã biến mất chẳng còn sót gì.
Anh ôm hông Võ Hạ Uyên, quay đầu nói với người đàn ông tóc vàng: “Trần Quốc Bảo, các cậu cứ ăn mừng từ từ. Tôi đi trước.”
Trần Quốc Bảo chế nhạo: “Đưa chị dâu đi cùng luôn đi!”
‘Võ Hạ Uyên xấu hổ khi nghe cách gọi ‘chị dâư’ này.
“Không được. Tôi có chuyện cần nói với chị dâu cậu” Trương Tấn Phong nói rồi nhìn về phía Lê Thành Danh, đôi lông mày đẹp đẽ hơi nhướng lên: “Vậy anh Danh đây còn cần vợ tôi giúp gì không?”
Lê Thành Danh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không còn.”
Võ Hạ Uyên khoát tay: “Vậy tôi đi trước”
Giờ phút này, Trương Tấn Phong cũng lười so đo mấy việc ấy. Lúc nấy, Võ Hạ Uyên chủ động hôn đã đủ dập tắt hết lửa giận trong lòng anh.
Hai người nằm tay nhau ra khỏi quán rượu, Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu đấy?”
Trương Tấn Phong vô cùng hào hứng nhìn cô: “Rõ ràng em cưỡng hôn tôi, sao lại đỏ mặt thế?”
Võ Hạ Uyên rụt cổ lại sâu hơn, cũng chẳng hé răng nửa lời.
Tâm trạng Trương Tấn Phong cực tốt, anh cười hai tiếng, rồi kéo Võ Hạ Uyên lên xe: “Chúng ta về nhà cũ thăm bố”
“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Xe chạy được nửa đường, Trương Tấn Phong đột nhiên hỏi: “Em biết chuyện cổ phiếu Bình Minh giảm mạnh chưa?”
“Biết rồi” Võ Hạ Uyên nằm vạt áo.
“Không chỉ vì con, mà còn vì em” Vẻ mặt Trương Tấn Phong dửng dưng: “Nhưng mà tôi thật sự không biết chuyện bên phía Lê Thành Danh. Lúc An Phú xảy ra chuyện, tôi còn đang nằm liệt giường”
Nhờ có Trương Tấn Phong nhắc nhở, bấy giờ Võ Hạ Uyên mới nhớ ra người đàn ông này còn bị bệnh: “Nhưng mà Lê Thành Danh nói…”
“Em xem, em luôn tin người khác, nhưng lại không tin tôi” Trương Tấn Phong thốt ra một câu trúng phóc. Không cho Võ Hạ Uyên cơ hội trốn tránh, anh tiếp tục nói: “Không phải tất cả mọi vấn đề của Phong Thiên đều do tôi quyết định. Chuyện của anh ta hoàn toàn là trùng hợp mà thôi.”
Võ Hạ Uyên hiểu rất rõ, Trương Tấn Phong không cần phải nói dối. Nếu anh làm thì anh sẽ thừa nhận một cách đầy ngạo mạn thôi.
“Thật sự xin lỗi..” Võ Hạ Uyên ho nhẹ, hơi ngượng ngùng.
“Sau này, thử tin tưởng tôi đi” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Võ Hạ Uyên thâm đáp một tiếng.
“Còn về phần Lê Thành Danh..” Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên với vẻ mặt phức tạp, như thể muốn nói điều gì, song lại khó khăn nhịn lại: “Chờ tôi tìm được chứng cứ rồi nói sau”
“Cái gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc, nhưng Trương Tấn Phong không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lúc hai người về tới nhà cũ, trời đã chạng vạng tối. Ông Phúc đang ở trong sân tưới hoa, thấy hai người họ thì mừng rỡ ra mặt.
Ông dùng ánh mắt hỏi Trương Tấn Phong, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của con trai, ông càng niềm nở hơn: “Mau mau mau, vừa hay gia đình chị dâu con cũng ở đây, chúng ta cùng ăn một bữa”
Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đồng loạt cau mày.
Phùng Ngọc Chỉ xem Trương Tấn Phong chẳng khác gì mối họa, còn Võ Hạ Uyên thì cứ thấy Trương Thiên Định là lại khó xử, chẳng qua không chỉ có hai người đó thôi.
Bởi đến khi đi vào, họ phát hiện còn một người khác ngồi trong phòng khách nữa. Đó là Huỳnh Tố Vân.
Huỳnh Tố Vân sắp kết hôn với Trương Thiên Định rồi. Điều bất ngờ là khi nhớ tới điều ấy, lòng Võ Hạ Uyên đã không còn đau, mà chỉ còn lại chút phiền muộn. Chắc có lẽ vì khoảng thời gian này, cô trải qua quá nhiều việc nên cái tình yêu không thể công khai ấy đã sớm trở nên nhạt nhòa.
“Cháu chào chị dậy lễ phép chào, sau đó nhìn về phía Võ Hạ Uyên với vẻ hơi vi diệu: “Chào thím ạ”
“Chào cô” Võ Hạ Uyên nổi da gà khi bị cô †a nhìn.
Trương Tấn Phong gật đầu, nằm tay Võ Hạ Uyên ngồi xuống.
Phùng Ngọc Chí đảo tròng mắt một vòng, tâm mắt rơi xuống cái bụng Võ Hạ Uyên: “Khoảng thời gian này, Hạ Uyên tĩnh dưỡng thế nào? Có thấy đau bụng hay gì đó không? Chị nói thím chứ, phụ nữ sau khi sinh non nhất định phải cẩn thận, nếu không thì sau này cơ thể yếu lắm”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên khó xử. Trương Tấn Phong