Một đám người ồn ào dùng cơm tối. Ông Phúc gọi mấy người vào phóng sách nói chuyện, trong đó có Trương Tấn Phong và Trương Thiên Định. Võ Hạ Uyên nghe những lời a dua nịnh nọt đó thì cáu hết chịu nổi, thế là rời khỏi phòng khách luôn.
Bên ngoài phòng khách có một hồ nhân tạo, ông Phúc nuôi mấy con cá koi vàng trong đó. Võ Hạ Uyên xem thử một lần và bắt gặp một con rất to.
Đúng lúc này, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu cứu. Ban đầu, Võ Hạ Uyên tưởng là ảo giác, mãi cho đến khi tiếng vùng vẫy trong nước vang lên, cô mới chợt biến sắc, đi đến phía bên kia hồ nhân tạo.
Mấy đứa trẻ run lấy bẩy đứng ở một bên, hoảng sợ nhìn bạn mình đang giấy giụa trong hồ. Võ Hạ Uyên thấy vậy bèn vội vàng tìm một nhánh cây, đưa cho bé trai đang kêu cứu ngày một yếu dần.
Ý muốn được sống của cậu bé rất mạnh, Võ Hạ Uyên vừa kéo cậu bé đến gần bờ, vừa nghiêng đầu hét lên: “Còn sợ hãi gì nữa?
Mau gọi người lớn tới đây!”
Mấy đứa bé sợ chết khiếp mà chạy đi.
Không lâu sau đó, Võ Hạ Uyên nghe được tiếng bước chân nhỏ, đồng thời cô cũng nắm được tay bé trai rồi. Song đúng lúc này, Võ Hạ Uyên lại cảm giác rõ ràng rằng chân cô bị trẹo, gót giày đã gãy…
Bỗng mất đi thăng bằng, Võ Hạ Uyên lập tức bị cậu bé kéo xuống nước.
“Cứu… cứu với!”Võ Hạ Uyên liều mạng hét lên. Cô không biết bơi! Nhưng há miệng ra thì nước lại liên tục tràn vào. Cô bị sặc đến mức tim gan phèo phổi dồn thành một đống, cực kỳ khó chịu.
Một tiếng “rào” vang lên, Võ Hạ Uyên bỗng chốc thoải mái hơn nhiều. Cô cảm giác có người đang đỡ eo mình. Lúc cô thử hít thở bình thường lại thì đã được đưa lên bờ.
Võ Hạ Uyên lau nước trên mặt: “Đứa…đứa bé đâu?”
“Cô còn tâm trạng quan tâm người khác à? Bản thân suýt nữa cũng bị chết chìm rồi đấy! Ngốc thế, cô không biết bơi thì nhảy xuống làm gì?” Lời mắng chửi xối xả như tát nước.
Võ Hạ Uyên bối rối chớp mắt, lúc mở mắt ra nhìn kỹ thì thấy Huỳnh Tố Vân đang chật vật trước mặt mình.
“Nhìn cái gì?” Huỳnh Tố Vân chỉ bé trai đang kêu rên ở một chỗ khác: “Cứu rồi kia kìa”
Võ Hạ Uyên thở phào nhẹ nhõm. Cô đờ đẫn ngồi rạp dưới dất, có vẻ tâm trí chẳng còn ở nơi này nữa. Võ Hạ Uyên làm thế nào.
cũng không ngờ được vào thời khắc quan trọng ấy, người cứu cô lại là Huỳnh Tố Vân Nữ bảo vệ của nhà cũ chẳng mấy chốc đã chạy tới. Võ Hạ Uyên và Huỳnh Tố Vân mỗi người khoác một chiếc mền, được mọi người dìu đi vào phòng khách. Cậu bé kia cũng về bên mẹ, đang gân cổ khóc rống lên.
“Con của mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?
Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?
Hả?” Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Võ Hạ Uyên và Huỳnh Tố Vân với vẻ mặt dữ tợn, như thể đứa bé bị các cô đẩy xuống không bằng.
“Làm ơn mắc oán” Huỳnh Tố Vân liếc mắt, nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Cô nói coi cô cứu nó làm gì?”
Võ Hạ Uyên rất thích thú nhìn Huỳnh Tố Vân. Lần đầu tiên, cô thấy cô gái này như vậy, giống như đã cởi cái vỏ ngoài thùy mị, trông sinh động hẳn ra.
Đám người ông Phúc nhận được tin nên vội vàng đi từ trên lầu xuống. Trương Tấn Phong sải bước đến trước mặt Võ Hạ Uyên, kiểm tra cơ thể cô nhỉ: : “Sao rồi?”
“Không sao, em lên lầu thay quần áo trước” Võ Hạ Uyên nói rồi liếc nhìn Huỳnh Tố Vân: “Là Tố Vân cứu em”
Trương Thiên Định nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên kỳ lạ.
“Đang yên lành làm sao con tôi lại rơi xuống nước được? Nhất định là có người đẩy!” Mẹ bé trai vẫn không chịu bỏ qua. Võ Hạ Uyên hiểu tâm trạng của một người mẹ, nhưng lại không hiểu cái dáng bạ đâu cũng cắn đấy, như thể cô ta phải tìm bằng được một người để đổ tội cho tai nạn của con trai mình vậy.
“Ồn ào gì thế?” Ông Phúc sầm mặt: “Tôi nghe quản gia nói có mấy đứa bé tới gọi người, mấy đứa đấy đâu? Gọi ra đây hỏi thử xem nào!”
Võ Hạ Uyên và Huỳnh Tố Vân thì lên lầu thay quần áo.
Hai người thay cùng một phòng. Võ Hạ Uyên vừa lau tóc vừa nói: “Cảm ơn cô, Tố Vân”
“Nếu không thì sao? Nhìn cô bị nhóc mập đó kéo chết à?” Huỳnh Tố Vân tức giận: “Nhóc con hư đốn.”
Võ Hạ Uyên