Ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên vẫn mở tiệm như thường lệ thì Huỳnh Tố Vân tìm đến.
Khi gặp Huỳnh Tố Vân, Võ Hạ Uyên đã không còn cái cảm giác giống như thấy bọ cạp như trước kia nữa.
Lúc đó, Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị đóng cửa. Huỳnh Tố Vân mới cầm bình rượu Âu Mỹ tới, hất nhẹ căm về phía Võ Hạ Uyên: “Có thể uống ở đây không?”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Có thể”
Huỳnh Tố Vân cũng không khách sáo, tự mình tới quầy bar cầm một ly rượu, sau đó ngồi trong góc bắt đầu uống ừng ực. Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn tên chai rượu, rồi tốt bụng nhắc nhở: “Cô uống vậy dễ say lảm đấy”
“Uống không?” Huỳnh Tố Vân giơ nhẹ chiếc ly về phía Võ Hạ Uyên: “Mùi vị tạm được”
Võ Hạ Uyên vốn chỉ muốn nhấp bừa hai ngụm, tiện thể nghe xem những uất ức tích tụ trong lòng Huỳnh Tố Vân. Ai ngờ uống rồi lại uống, bản thân cũng lâng lâng luôn.
“Lúc cô còn ở bên Trương Thiên Định, có phải ngọt ngào lắm không?” Huỳnh Tố Vân chống cẵm hỏi.
Võ Hạ Uyên cẩn thận nhớ lại, cô khẽ lắc đầu: “Không đâu”
“Gạt người!”
“Thật sự không mà.” Võ Hạ Uyên cười khổ: “Tính tình của Trương Thiên Định không phải cô không biết, chơi đây chơi đó. Tôi biết quen anh ấy sẽ không được bao lâu, nhưng mà không ngờ rằng hai tháng đã xong rồi”
Võ Hạ Uyên chỉ Huỳnh Tố Vân: “Bởi vì hai người đính hôn.”
Huỳnh Tố Vân cười khoái trá, nhưng rồi rất mau nụ cười ấy lại thấm đảm niêm chua xót: “Có gì hữu dụng đâu? Lòng anh ấy đâu có tôi.”
“Chuyện kết hôn tính thế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Người nhà tôi với ông Phúc đều không đồng ý hủy bỏ hôn ước, mệt mỏi lắm” Huỳnh Tố Vân nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô thì sao? Ởbên Trương Tấn Phong có hạnh phúc không?”
Hạnh phúc không? Võ Hạ Uyên cũng tự hỏi mình. Hồi mới đầu, không thể chối cãi là cô thấy luống cuống và lo sợ, không ít lần Trương Tấn Phong làm chuyện như đâm dao.
vào tim cô vì người ngoài, sau đó con cũng mất luôn… Nghĩ đến con, Võ Hạ Uyên uống thêm một ngụm rượu lớn. Cô vốn tưởng rằng không có đứa con liên kết thì cô có thể cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Trương, song ai biết được Trương Tấn Phong uống lộn thuốc gì, lại bắt đầu đối xử tốt với cô.
Chỉ có thể nói là biết ơn, cảm động, nhưng vẫn còn xa lắm mới tới hạnh phúc.
Dường như Huỳnh Tố Vân hiểu được điều gì đó, cô ta cụng ly với Võ Hạ Uyên: “Đều là người lưu lạc chân trời với nhau, cụng ly!”
Hai người kiên quyết uống cạn một chai rượu Âu Mỹ!
Trương Tấn Phong gọi điện cho Võ Hạ Uyên mà chẳng có ai bắt máy, thế nên vốn đã sắp về tới nhà, anh lại bảo tài xế quay xe đến tiệm cà phê. Đèn trong tiệm vẫn sáng, Võ Hạ Uyên chắc vẫn còn ở đây. Song khi đẩy cửa vào nhìn, Trương Tấn Phong thoáng chốc sững sờ.
Hai người phụ nữ đang uống rượu với nhau dưới gầm bàn.
Trương Tấn Phong trầm mặt đỡ Võ Hạ Uyên dậy, rồi liếc nhìn Huỳnh Tố Vân đang quỳ một chân xuống đất. Anh gọi cho Trương “Thiên Định một cú điện thoại, sau đó dặn Phùng Bảo Đạt chờ ở đây, đợi Trương Thiên Định đón Huỳnh Tố Vân rồi đóng cửa tiệm lại.
Võ Hạ Uyên uống say, nhưng ý thức vẫn còn. Cô biết người đang ôm mình là Trương Tấn Phong, thế là chút ít tình cảm kiềm chế đã lâu bắt đầu dâng trào dưới tác dụng của cồn.
“Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong cẩn thận đặt người con gái ấy lên giường. Anh nhìn vào đôi con ngươi như ngập trong nước mà nhịp tim chậm rãi tăng lên.
‘Võ Hạ Uyên lại vùi đầu vào trong chăn.
Cô “hừ” một tiếng, hành động y hệt đứa trẻ giận dỗi. Trương Tấn Phong như thấy được của quý, anh thích Võ Hạ Uyên thế này, có máu thịt có sức sống. Anh khẽ đẩy cánh tay của người con gái ấy xuống: “Làm sao?”
Võ Hạ Uyên vẫn không nói chuyện. Mãi cho đến khi Trương Tấn Phong tưởng cô đã ngủ rồi, người con gái ấy bỗng nhiên giữ anh lại, cô đưa tay lần mò trong chăn, sau đó nhẹ nhàng ấn lên bụng dưới.
Trương Tấn Phong hơi sững sờ, anh biết Võ Hạ Uyên có ý gì.
“Đau lắm hả?” Trương Tấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên lộ ra đôi mắt chớp nhẹ: “Tại sao anh không bảo vệ tốt cho con?”
Những lời này luôn bị đè nén trong lòng Võ Hạ Uyên. Trương Tấn Phong mạnh mẽ, toàn năng như thế tại sao không thể bảo vệ được một đứa trẻ? Suy nghĩ này gần như đã thành hình, sự tủi thân trong lòng đã mở rộng gấp mười gấp trăm và nỗi chua xót dường như cũng nhuốm đầy trái tim cô rồi: “Lúc ấy, bác sĩ nói với em là không đến hai tháng nữa, em có thể cảm nhận được thai động.”
Trái tìm Trương Tấn Phong run rẩy, anh cầm chặt tay Võ Hạ Uyên: “Xin lỗi…”
Khóe mắt Võ Hạ Uyên chảy lệ: “Anh có thật sự từng mong đợi đứa con này không?”
Trương Tấn Phong cúi người hôn