Nghe tiếng rống như giết heo, Võ Hạ Uyên nhức răng, cô bất giác xoa xoa ngón tay của mình.
Trần Quốc Bảo đạp Lưu Trung Nghĩa ra Tôi lớn tới như vậy rồi, ngay cả ông nội tôi còn không chỉ mặt tôi nói chuyện, anh là cái thá gì!” Anh nói dứt rồi túm tóc Lưu Trung Nghĩa lôi hướng về Võ Hạ Uyên: “Đó là chị dâu tôi, biết anh tôi là ai không? Đến chị ấy mà anh cũng dám đụng?”
Lưu Trung Nghĩa kiềm lại âm thanh đau đớn, ác độc nói với Trần Quốc Bảo: “Chúng mày đợi đó, đợi đó! Xem tao chơi chết chúng mày!”
Trần Quốc Bảo vui vẻ: “Được, tôi lại muốn xem, hôm nay ai chơi chết ai.”
Trần Quốc Bảo thường ngày nói cười, bộ dạng hung ác lạnh lùng này khiến Võ Hạ Uyên vẫn chưa thích ứng, anh ấy có thể chơi chung với Trương Tấn Phong, chắc chắn có điểm hơn người, đều hô mưa gọi gió đáng sợ như nhau.
“Trần Quốc Bảo” Võ Hạ Uyên giật góc áo của người đàn ông: “Dạy dỗ anh ta một chút là được.”
“Chị dâu chị đừng lo việc này” Trần Quốc Bảo cười cười: “Dọa chị rồi đúng không? Chị vào phòng tôi đợi đi, đợi tôi xử xong gã”
Giọng điệu của Trần Quốc Bảo không cho phép từ chối, Võ Hạ Uyên đành đi vào phòng anh ta trước.
Cửa phòng đã đóng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng “thụp” rất to, hình như cơ thể rớt trên sàn.
Võ Hạ Uyên không biết Trương Tấn Phong đã tới Người đàn ông lôi Lưu Trung Nghĩa bị đánh thành đầu heo lên, lạnh giọng nói: “Mày đụng vào chỗ nào của cô ấy?”
Lưu Trung Nghĩa sợ chảy cả nước mắt nước mũi, khuôn mặt này anh ta quá quen thuộc, là người ở Cần Thơ này nói một là một, hai là hai, anh ta có đần độn cũng biết Võ Hạ Uyên là ai rồi, lần này đã hối hận xanh ruột.
“Anh, anh Trương… Xin lỗi! Xin lỗi! Anh tha cho tôi đi! Tôi thật sự không biết Võ Hạ Uyên là vợ anh… AI” Lưu Trung Nghĩa dựa vào tường bước được hai bước, sau đó từ từ ngồi xuống, gục đầu, nhìn như hôn mê.
“Thật vô dụng” Trương Tấn Phong nhận khăn giấy Trần Quốc Bảo đưa cho, cẩn thận lau ngón tay, dặn dò: “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Nghe tiếng cửa, Võ Hạ Uyên lập tức đứng dậy, nhìn thấy là Trương Tấn Phong, đột nhiên yên tâm.
“Qua đây” Trương Tấn Phong mở rộng hai tay: “Để anh xem có phải bị dọa ngốc rồi không”
Võ Hạ Uyên thật sự nghe lời bước qua, từ từ ôm chặt người đàn ông, nghẹn giọng nói: “Không có bị dọa ngốc”
Trương Tấn Phong đau lòng.
“Lưu Trung Nghĩa sao rồi?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi.
“Xử xong rồi” Trương Tấn Phong xoa nhẹ sau lưng người phụ nữ: “Anh đây rồi, không việc gì”
Võ Hạ Uyên cho rằng Lưu Trung Nghĩa chắc chẩn biết điều rồi, không ngờ ngày thứ hai đi làm, phát hiện tổng giám đốc đã đổi thành người khác.
Đợi đón tiếp xong lãnh đạo mới, Võ Hạ Uyên sải bước tới trước mặt Đào Ngọc Ánh, đổ cà phê trong tay lên bàn, dọa Đào Ngọc Ánh đứng bật dậy, cô ta thận trọng nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô làm gì vậy?”
“Chuyện hôm qua là cô cố ý nhỉ?” Võ Hạ Uyên lạnh giọng hỏi.
Đào Ngọc Ánh đảo mắt, lập tức chối bỏ: “Cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu!”
“Nghe không hiểu đúng không?” Võ Hạ Uyên dựa sát Đào Ngọc Ánh, hạ thấp giọng: “Biết vì sao Lưu Trung Nghĩa bị đuổi việc không?
Đào Ngọc Ánh hốt hoảng nhìn Võ Hạ Uyên.
“Tôi nhịn cô lâu lắm rồi” Võ Hạ Uyên nói từng câu từng chữ: “Cô còn chọc tôi một lần nữa, tôi bảo đảm, kết cục của cô còn thảm hơn Lưu Trung Nghĩa!”
Sắc mặt Đào Ngọc Ánh trắng bệch, rụt cổ sợ sệt. Trong lòng cô ta rất rõ, theo tính cách của Lưu Trung Nghĩa, chắc chẳn anh ta không tha cho Võ Hạ Uyên, nhưng hiện giờ Võ Hạ Uyên ngang nhiên đứng trước mặt cô †a, Lưu Trung Nghĩa lại mất việc, việc này chứng tỏ Võ Hạ Uyên có người chống lưng.
Võ Hạ Uyên thong dong quay về chỗ ngồi, cảm giác giả hổ dọa người thật tốt.
Trải qua chuyện này, người kiếm chuyện với Võ Hạ Uyên trong công ty đã ít đi rõ rệt.
Hôm nay Võ Hạ Uyên tan làm sớm, cô nhn tin cho Trương Tấn Phong, sau khi nhận được hồi âm,