Đợi nữ đồng nghiệp này đi rồi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Trương Tấn Phong đang cười với Võ Hạ Uyên: “Về thôi.”
Lên xe, Võ Hạ Uyên không kiềm được hỏi: “Cô ta ở đây làm khùng điên cả buổi, anh không thấy à?”
“Nhìn thấy” Trương Tấn Phong khởi động xe.
“Không có cảm giác gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.
Trương Tấn Phong nhàn nhạt liếc cô: “Em đang chế nhạo anh?” Không biết nghĩ đến cái gì, người đàn ông cười cười: “Dáng vẻ không bằng một phần nghìn của vợ anh, có gì đáng xem?”
Được Trương Tấn Phong khen, Võ Hạ Uyên có hơi không đỡ nối, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thật sự thấy em đẹp sao?”
“Ừm” Ý cười trong mắt tổng giám đốc Trương từ từ lan ra: “Nhất là lúc ngăn chặn người phụ nữ khác tiếp cận anh.”
Võ Hạ Uyên: “…”
Võ Hạ Uyên không giống mấy người phụ nữ kia, mặc người ta định đoạt, cô có cá tính, còn ương ngạnh, Trương Tấn Phong chỉ nói đến đây, còn nói nữa, anh không nỡ khiến cô tức giận.
Dưới sự cầu xin van nài của Võ Hạ Uyên, cuối cùng Trương Tấn Phong đã bỏ việc đưa đón mỗi tối, nữ đồng nghiệp kia không biết vì sao cân bằng lại, lúc nào cũng nói: “Mấ ấm nhà giàu kia, bây giờ chỉ thích đồ tươi mới, vẫn là bạn trai tôi tốt, chỉ cần đáp ứng được đều cho tôi”
Võ Hạ Uyên không thể hiểu, mặc kệ cô ta rồi bỏ đi.
Cũng có người nhìn không nổi mà nói giúp: “Dựa vào điều kiện của Võ Hạ Uyên, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ động lòng, có một số thứ trời ban, người cố sức cũng kiếm không ra”
Khoảng thời gian bận rộn nhất cứ trôi qua trong ồn ào như thị “Võ Hạ Uyên, đây là văn kiện khẩn, yêu cầu rất cao, chúng tôi không nhận nổi, hay là cô xem…”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, nhận ra là Úc Phương, là người thường nói giúp cho cô, vì vậy thân thiện nói: “Được, lát nữa tôi làm.”
“Được.”
Buổi trưa tổng giám đốc đích thân đến, hỏi tài liệu kia đã dịch đến đâu rồi, vừa hay Võ Hạ Uyên đã gõ xong từ cuối cùng, đứng dậy nói: “Lập tức xong ngay, tổng giám đốc Lưu đợi một lát, tôi rà lại một lát.”
Ánh mắt của tổng giám đốc Lưu đảo qua người Võ Hạ Uyên, anh ta thường ở trên lầu không đi xuống, cũng ít khi tham gia tuyển người của công ty, vì vậy không biết khi nào tuyển được cái người ưu tú này.
Võ Hạ Uyên cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng của tổng giám đốc Lưu, cô giả bộ không nhìn thấy, Võ Hạ Uyên có nghe nói, Lưu Trung Nghĩa này hơi… Háo sắc.
“Tổng giám đốc Lưu, xong rồi” Võ Hạ Uyên đưa bản in của văn kiện cho Lưu Trung Nghĩa.
Lưu Trung Nghĩa rề rà nhận lấy, lúc sắp đi lại nhìn Võ Hạ Uyên mấy cái, còn có chút lưu luyến không nỡ.
Úc Phương đi qua, hạ giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lưu thế nào, cô cũng biết…
Tôi thấy ánh mắt anh ta kỳ kỳ, sau này cô nên cẩn thận hơn”
“Tôi biết rồi” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Sau đó mấy lần, tổng giám đốc Lưu cứ viện cớ gọi Võ Hạ Uyên đến văn phòng, Võ Hạ Uyên đều khéo léo tránh đi, năm giờ chiều hôm nay, đột nhiên Đào Ngọc Ánh đi tới, chính là người đứng trước xe của Trương Tấn Phong, thường ngày đã quen lên án Võ Hạ Uyên, lúc này vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: “Ê, đây là tài liệu cấp trên chỉ đích danh cô dịch, dịch xong đưa đến địa chỉ này”
Trên tài liệu dịch còn có một tờ giấy ghi địa chỉ, yêu cầu trước tám giờ.
Võ Hạ Uyên hoài nghỉ: “Công ty chúng ta không phụ trách gửi đi mà.”
“Ai kêu năng lực làm việc của cô mạnh”
Đào Ngọc Ánh chế nhạo: “Hơn nữa, đã giờ này rồi, nhân viên chuyển phát của công ty đều tan làm rồi, đồ cô dịch thì đương nhiên cô chịu trách nhiệm đưa đi, không lẽ còn muốn tôi giúp cô?”
Võ Hạ Uyên phất tay: “Được rồi, tôi biết rồi Làm xong cũng đã bảy giờ tối, Võ Hạ Uyên gửi cho Trương Tấn Phong cái tin nhắn lập tức về nhà xong, tắt đèn rời công ty.
Địa chỉ là một quán ăn gần đó, Võ Hạ Uyên nghĩ rằng