“Thấy thế nào rồi?” Lê Thành Danh rót một cốc nước nóng đặt vào tay Võ Hạ Uyên.
“Đỡ hơn nhiều rồi”
“Đám người đó là ai?” Lê Thành Danh lại hỏi.
Võ Hạ Uyên cau mày lắc đầu: “Em không quen”
“Gần đây em có xích mích với ai không?”
Xích mích với ai… Võ Hạ Uyên nghĩ kỹ lại, vẻ mặt không cam lòng của Lý Dư Nhiên thoáng hiện lên trong đầu cô.
Lẽ nào là Lý Dư Nhiên? Võ Hạ Uyên không chắc chắn.
“Cho tôi mượn điện thoại một chút” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Tôi muốn gọi điện cho Tấn Phong”
Lê Thành Danh tinh tế nói: “Lúc này rồi em còn có thể nghĩ đến anh ta sao?” Anh ấy dừng lại một chút: “Anh ta không bảo vệ được em.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên cảm thấy lạnh lẽo, cô rất ghét lời ám chỉ ngầm này của Lê Thành Danh.
“Tấn Phong cũng không lường trước được việc này” Võ Hạ Uyên nói: “Anh ấy nói sẽ cử vệ sĩ bảo vệ tôi, nhưng tôi từ chối rồi Nói đến đây, Võ Hạ Uyên cảm thấy quay về nhất định xong đời rồi, lúc gần đi Trương Tấn Phong bảo cô đợi, nhưng cô thấy phiền phức nên mạnh dạn chuồn trước, không ngờ lại gặp phải chuyện này.
Lê Thành Danh bất lực cười: “Được rồi, anh biết em không thích nghe anh nói anh ta không tốt. Đợi bác sĩ kiểm tra xong cho em rồi mới gọi điện được không? Tốt xấu gì cũng để anh yên tâm đã”
Nghe thấy điều này có vẻ ổn, Võ Hạ Uyên gật gật đầu.
Sau khi khám xong, bác sĩ nói Võ Hạ Uyên không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau đó tiêm một liều thuốc vào cánh tay cô. Võ Hạ Uyên tưởng là thuốc điều lý cơ thể, nhưng không ngờ vài phút sau ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cô khẽ giật mình gọi: “Lê Thành Danh?”
Bàn tay mát lạnh của người đàn ông che lên mí mắt cô: “Ngủ đi”
Võ Hạ Uyên: “…”
Võ Hạ Uyên bị Triệu Nhã Linh đánh thức, đầu cô vẫn đang mê man, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Triệu Nhã Linh, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
“Cô Võ, tôi đã liên lạc với giám đốc.
Trương rồi, nhân lúc Lê Thành Danh không ở đây, cô mau đi đi, đi thẳng theo con đường ngoài cửa, đến giao lộ thứ nhất thì rẽ phải, nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ gặp được giám đốc Trương” Triệu Nhã Linh vừa nói vừa đỡ cô dậy, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải rẽ phải, đừng nhớ nhầm!”
“Ừm” Võ Hạ Uyên đã tỉnh táo hơn, cô không bỏ sót vẻ sợ hãi trong mắt Triệu Nhã Linh: “Sao vậy? Cô đang sợ điều gì?”
Động tác của Triệu Nhã Linh khựng lại, hốc mặt chợt đỏ lên, cô ấy nhìn thẳng vào ánh mắt của Võ Hạ Uyên nói: “Cô Võ, Lê Thành Danh không hề đơn giản, hòa nhã dịu dàng như những gì anh ta thể hiện ra ngoài đâu..” Triệu Nhã Linh nhằm mắt lại: “Nếu có thể, sau này cô đừng liên lạc với anh ta nữa, anh ta có chấp niệm sâu sắc với cô!”
Triệu Nhã Linh nói xong cũng không cho.
Võ Hạ Uyên cơ hội hỏi thêm nữa, liền dìu cô bước ra ngoài.
Đáng tiếc là hai người vừa mới đi tới đầu cầu thang thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng thờ ơ phía sau lưng: “Vội vàng như vậy thì làm được việc gì đây?”
Triệu Nhã Linh dừng lại, sau đó chậm rãi buông cánh tay Võ Hạ Uyên ra, con ngươi chuyển động kịch liệt, biểu hiệu sợ hãi đến cực hạn.
“Triệu Nhã Linh” Ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên vai cô ấy: “Tôi đối xử với cô không tệ mà”
“A* Triệu Nhã Linh hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại mới nhìn thấy rõ là Lê Thành Danh.
Anh ấy không cười, lớp mặt nạ đã bị gỡ xuống hoàn toàn, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật. Đôi mắt anh ấy lạnh lùng giống như phủ nghìn lớp sương tuyết, sự thù địch không thể che dấu nổi.
Đây là Lê Thành Danh mà Võ Hạ Uyên chưa từng nhìn thấy.
Giây tiếp theo, Lê Thành Danh giơ tay tát Triệu Nhã Linh một cái, đôi mày nhíu nhặt: “Thứ thấp hèn!”
Võ Hạ Uyên vô thức chẩn trước mặt Triệu Nhã Linh: “Anh làm gì vậy?”
Lê Thành Danh yên lặng nhìn Võ Hạ Uyên, ánh mắt của anh ấy khiến Võ Hạ Uyên không thể chống đỡ nổi.
“Anh đối với em không tốt sao?” Mặt Lê Thành Danh lộ vẻ nghỉ hoặc: “Tại sao lại muốn rời xa anh?”
“Lê Thành Danh” Võ Hạ Uyên hít một hơi thật sâu: “Anh bình tĩnh chút đã.”
“Anh có chỗ nào không bằng Trương Tấn Phong?” Lê Thành Danh nhếch môi nói: “Địa vị? Thân