Mấy ngày sau đó, Trương Tấn Phong luôn đi sớm về khuya, Võ Hạ Uyên biết trong lòng anh có tâm sự, nhưng anh không nói thì cô cũng không hỏi. Không quá được vài ngày, tin tức về nữ diễn viên nổi tiếng trốn thuế đã bị tung lên ngập tràn trên các trang mạng, đồng thời, những người biết chuyện này cũng tiết lộ rằng nữ diễn viên kia mang họ “Lý”.
Họ “Lý” tương đối hiếm, trước giờ chỉ có một Lý Dư Nhiên.
Lý Dư Nhiên không cam tâm chịu tội như vậy, cô ta gửi cho luật sư một lá đơn để chứng minh sự vô tội của mình, nhưng loại chuyện này một khi đã bị lộ ra, sẽ rất khó để có thể minh oan được.
Tuy Võ Hạ Uyên không tham gia vào làng giải trí nhưng cũng biết rằng người đứng sau của Lý Dư Nhiên có thế lực rất lớn. Trong tình huống này có thể nổ ra scandal như vậy, ngoài Trương Tấn Phong làm thì dường như không còn ai cả. Vậy điều này không phải chứng minh những người đuổi theo cô trên đường cao tốc là do Lý Dư Nhiên cử đến sao?
Suy nghĩ sâu hơn chút nữa, Võ Hạ Uyên thậm chí còn nghi ngờ không biết Lê Thành Danh xuất hiện tình cờ như thế, có phải đã sớm liên kết cùng Lý Dư Nhiên rồi hay không?
Nếu như là trước đây, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không tự dưng nghỉ ngờ vô căn cứ như vậy, nhưng lần này thì khác, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lê Thành Danh.
Hóa ra dưới vẻ bề ngoài tưởng chừng dịu dàng như ánh mặt trời ấy lại là một trái tim ngập tràn âm u và toan tính.
Mười giờ tối, ngoài hành lang vang lên tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên đứng dậy đón Trương Tấn Phong, cầm lấy chiếc áo vest trong tay anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
“Anh ăn tối chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Phong lắc đầu, sau đó nheo mắt nhìn cô: “Sao thế, em không nấu cơm cho anh à?”
“Nấu rồi” Võ Hạ Uyên bật cười: “Nấu món mỳ anh thích ăn nhất, để em mang ra cho anh.”
Trương Tấn Phong nhìn bóng lưng của Võ Hạ Uyên, chuyện này cả đời cũng không nên để cho cô biết.
“Chỗ Lý Dư Nhiên kia… Là ý của anh à?”
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong ăn gần xong rồi mới lên tiếng.
*Ừ” Trương Tấn Phong gật đầu một cái: *Võ Hạ Uyên, em không cần bận tâm về việc của Lý Dư Nhiên, còn với Lê Thành Danh, em phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh ta, anh ta có bệnh đấy”
Võ Hạ Uyên tưởng anh nói châm chọc nên cũng hùa theo: “Đúng là có bệnh.”
“Thật sự là bị bệnh” Trương Tấn Phong day nhẹ huyệt thái dương, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ anh ta bị bệnh tâm thần, có tính di truyền, không chỉ có như vậy” Người đàn ông ngả người ra sau, giọng trầm xuống: “Còn tìm ra được một vài thứ khác.”
“Thứ gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.
“Em còn nhớ Hạ Ngọc Hà không?” Ánh mắt Trương Tấn Phong trầm xuống.
“Còn nhớ.”
“Em cho rằng cô ấy bị tai nạn xe ngoài ý muốn sao?” Trương Tấn Phong hừ lạnh: “Lê Thành Danh này, anh ta đã phát điên rồi, thậm chí không còn sợ bất cứ điều gì nữa”
“Là Lê Thành Danh làm sao?” Võ Hạ Uyên hoảng hốt, lập tức đứng lên.
Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng nặng nề: “Là anh đã đánh giá thấp Lê Thành Danh”
Im lặng một hồi lâu, Võ Hạ Uyên đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tấn Phong, là Lê Thành Danh gửi bức ảnh cho Vũ Tuyết Mai đúng không?”
Trong lòng Trương Tấn Phong chợt xao động, anh có phần bất lực nhìn Võ Hạ Uyên, có đôi lúc anh phải kinh ngạc trước sự thông minh của người phụ nữ này, nhưng cũng có lúc anh hy vọng cô đừng thông minh như vậy.
Chuyện này cứ nhắc đến một lần, sẽ là một lần Võ Hạ Uyên nhớ tới nỗi đau mất con.
“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong đi đến trước mặt cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi: “Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, chúng ta vẫn có thể có con mà.”
Với tính cách trước đây của Trương Tấn Phong, anh sẽ đưa tất cả những bằng chứng ra trước mặt Võ Hạ Uyên, nói cho cô biết Lê Thành Danh chính là kẻ đã hại chết đứa bé của anh và cô. Chẳng phải là Lê Thành Danh thích Võ Hạ Uyên hay sao? Anh sẽ làm cho anh ta mãi mãi mất đi tư cách đó. Nhưng giờ đây anh chỉ cần Võ Hạ Uyên có thể chịu ít tổn thương đi một chút, còn lại những điều khác đều không đáng nhắc tới Trương Tấn Phong trước giờ làm việc vô cùng dữ dội, chỉ ra tay một lần là đạt được mục đích, nhưng với Võ Hạ Uyên, anh đã do dự rất nhiều lần.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng hiểu ra là do bản thân đã lưu luyến cô.
Anh thích cô.
€ó thể còn hơn cả thích.
“Đừng đau lòng” Trương Tấn Phong nhìn thấy vành mắt Võ