Lần này, tiệc tối từ thiện được tổ chức trên núi Yên Nhiên ở thành phố Giang Bắc.
Ngọn núi này không lớn, theo quy cách mà nói, chỉ có thể được gọi là đồi núi.
Nhưng phong cảnh trên ngọn núi cực kỳ đẹp, ứng với câu nói: Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát, đông có tuyết, cảnh vật bốn mùa không giống nhau, trong thành phố Giang Bắc sầm uất này là một phong cảnh riêng biệt.
Nhưng mà ngọn núi này vốn cũng không phải tên là Yên Nhiên.
Tương truyền mười mấy năm trước, khi đó cậu chủ của Thịnh Thiên gặp gỡ cô chủ của nhà họ Chiến ở nơi này.
Khi đó hoa đào nở rộ sáng rực một góc trời, cô cả nhà họ Chiến, Chiến Hồng Đào đang ở độ tuổi xuân thì, đứng trong cánh đồng hoa thơm ngát, mỉm cười xinh đẹp, từ đó đã trộm mất trái tim của cậu chủ Thịnh Thiên.
Sau này, cậu chủ Thịnh Thiên đã mua đứt ngọn núi này, đổi tên thành Yên Nhiên.
Sau đó lại xây dựng một biệt thự cực kỳ lộng lẫy trang nhã trên núi Yên Nhiên để làm chứng cho tình yêu của hai người.
Chỉ đáng tiếc, sau này hai người cùng đi Mỹ, mà cơ thể của Chiến Hồng Đào không khỏe, cho nên rất ít khi quay về đây sinh sống.
Nhưng cậu con trai Leo Qin của bọn họ thông cảm được nguyên do bố mẹ lo lắng căn nhà quạnh quẽ, mỗi lần về Giang Bắc, đều sẽ tổ chức tiệc tối từ thiện ở nơi mà bố mẹ kết duyên, cầu phúc cho bố mẹ.
Tiệc tối từ thiện danh giá như vậy, đương nhiên người được mời là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng cũng không phải ai cũng được mời.
Mỗi một vị khách đều đã trải qua sàng lọc lựa chọn kỹ càng mới có thể đến hiện trường tổ chức.
Cho nên người thể tham gia tiệc tối này đều sẽ cảm thấy rất vinh hạnh, đây cũng được xem như một khẳng định với thân phận của mình.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người không được mời trà trộn vào hội trường, ví dụ như lúc này, Cố Hoàng Hải đang đi tới đi lui bên trong buổi tiệc.
Cố Hoàng Hải không nhận được thiệp mời, để lấy được thiệp mời của Thịnh Thiên mà anh không thể không tiêu một số tiền lớn, lại không biết xấu hổ cầu xin rất nhiều người mới lấy được một tấm thiệp mời mỏng manh.
Khó khăn lắm mới trà trộn được vào giới thượng lưu ở Giang Bắc, đương nhiên Cố Hoàng Hải không bỏ qua cơ hội này.
Mặc kệ người đến là ai, Cố Hoàng Hải đều sẽ chủ động nghênh đón trước, nói chuyện với bọn họ, nghiễm nhiên xem nơi này thành sân nhà của nhà họ Cố.
Bởi vậy, khi Tần Kính Thiên dẫn Giản Ánh Nhu đến, Cố Hoàng Hải đang bận nịnh hót trong đám người cũng là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ.
Khi buổi tiệc được diễn ra hơn phân nửa thì Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu mới thong dong bước đến, nhưng bọn họ vừa vào trong hội trường, bất kể là người đang nói chuyện, tán tỉnh, uống rượu, tất cả đều ngước mắt nhìn sang đây.
Dường như có một hai giây, hội trường yên tĩnh, rồi sau đó là tiếng tán dương được tạo bởi vô số tiếng rầm rì.
Bất kỳ lời hay ý đẹp nào cũng không đủ để miêu tả cảm giác ngạc nhiên trước vẻ đẹp mà đôi nam nữ mang đến cho người ta.
Tần Kính Thiên cao to đẹp trai, vest thẳng tắp, khí chất cao quý trầm ổn, vừa bước vào đã dập tắt sự ồn ào của cả phòng.
Bên cạnh anh, Giản Ánh Nhu như chim nhỏ nép vào người.
Giản Ánh Nhu khoác tay Tần Kính Thiên, khuôn mặt đơn thuần mà lại khiến người khác rung động.
Cô cười nhẹ, đôi mắt long lanh sáng rỡ, bươm bướm đính đá tinh xảo được kẹp trên bím tóc dài, trang phục Điệp Luyến càng khiến cô như bông hoa Hải Đường đang nở rộ hết cỡ.
Hai người nắm tay nhau đi vào hội trường, thỉnh thoảng lại nhìn ngắm nhau, sự dịu dàng kiên định của chàng trai khiến cô gái hài lòng yên tâm, dường như vừa nhìn la có được cả thế giới.
Mọi người không thể không cảm thán, thật đúng là một đôi thần tiên.
Cố Hoàng Hải cũng không thể không thừa nhận.
Anh ta vẫn luôn biết Giản Ánh Nhu rất đẹp, nét đẹp đó giống như dòng nước trong vắt trong khe núi, róc rách chảy qua, chảy dài không nghỉ.
Mà anh ta không biết, Giản Ánh Nhu có thể như bây giờ, đẹp đến mức ngạt thở, đẹp đến mức tuyệt vọng, có thể khiến bươm bướm liều chết bay theo.
Mà Tần Kính Thiên bên cạnh cô đã ngăn chặn hoàn toàn sự ồn ào trên người Giản Ánh Nhu bằng năng lượng trầm thấp ẩn sâu bên trong, khiến cô đẹp đến mức động lòng người.
Bất giác Cố Hoàng Hải siết chặt ly rượu trong tay đến mức trắng bệch, thậm chí anh ta muốn