“Nhóc con, lâu rồi không gặp!” Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi đến chào hỏi Tần Kính Thiên, vừa nói vừa vỗ vai Tần Kính Thiên, rất thân quen.
“Chào chú Lưu!” Tần Kính Thiên khẽ gật đầu, lễ phép đáp lại.
Hai người trò chuyện vài câu đơn giản, dường như nội dung có liên quan đến mẹ của Tần Kính Thiên.
Giản Ánh Nhu không nhịn được mà dựng lỗ tai lên, muốn hiểu hơn về chuyện gia đình của Tần Kính Thiên.
Đáng tiếc, trong đoạn đối thoại không dài đó, gần như là vị trưởng bối kia thao thao bất tuyệt, mà Tần Kính Thiên lại chỉ nói vài câu đơn giản mà thôi.
Tần Kính Thiên, dường như lời nói của người này thật sự rất ít, nhất là ở trường hợp xã giao, khi ở cùng cô hình như tốt hơn một chút.
Giản Ánh Nhu không nhịn được nghĩ ngợi, lẽ nào vì cô nói nhiều, cho nên anh bất đắc dĩ đành phải miễn cưỡng nói nhiều một chút sao?
“Vị này là?”
Bỗng nhiên chủ đề của người đàn ông trung niên chuyển sang trên người Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu cười một cách lễ phép, đang nghĩ nên trả lời thế nào, lại nghe thấy Tần Kính Thiên nói: “Vợ cháu.”
“Cháu, cháu kết hôn rồi, sao không nghe nói gì hết?” Chú Lưu rất ngạc nhiên.
Ngạc nhiên hơn cả chú Lưu, Giản Ánh Nhu nghe thấy Tần Kính Thiên giới thiệu cô như vậy, trong lòng rung động một trận.
Cô rất vui, nhưng lại rất bất an.
Chú Lưu này, rõ ràng quen biết người nhà của Tần Kính Thiên…
Vậy thì, đây là đang nói với người thân mối quan hệ của bọn họ sao?
Thế nhưng, người thân của Tần Kính Thiên sẽ thích cô ư? Hai người bọn họ… có thể đi mãi đến cuối cùng không?
“Nhóc con, không tồi nha.
Con bé rất xinh đẹp.
Nhưng cháu đột ngột kết hôn như vậy, ông cụ nhà cháu không biết đúng không.
Ha ha, chẳng phải ông ta vẫn luôn muốn cháu cưới Ngọc Khuê…”
“Chú Lưu.” Đột nhiên Tần Kính Thiên lên tiếng ngắt lời, giọng nói lớn hơn vừa rồi, tương đối nghiêm khắc: “Cháu còn có chuyện, đi trước một bước.”
Lời còn chưa dứt, Tần Kính Thiên vội vàng kéo Giản Ánh Nhu đi.
Nhưng Giản Ánh Nhu vẫn nghe thấy lời mà chú Lưu nói.
Cưới… Ngọc Khuê.
Có ý gì?
Nhưng không đợi cô kịp hỏi lại, lại có vài người đàn ông đến chào hỏi Tần Kính Thiên, nhưng Giản Ánh Nhu chẳng còn tâm trạng nghe bọn họ nói gì, cưới Ngọc Khuê, ba từ này giống như ma chú, nổ vang trong đầu cô, rất lâu vẫn chưa tan đi.
“Tổng giám đốc Tần, bác Đường đã ở trong đợi anh rất lâu rồi.” Một lúc lâu, Lưu Phó Duy đi đến nói.
Tần Kính Thiên gật đầu, xoay người nhìn Giản Ánh Nhu, lại phát hiện Giản Ánh Nhu ngẩn ngơ thẫn thờ,hỏi: “Sao thế?”
Giản Ánh Nhu hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu, cười ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
Tần Kính Thiên nhíu mày, giống như không tin câu trả lời của Giản Ánh Nhu.
Anh cúi đầu nhìn chân của cô, nhưng vì váy quá dài nên không nhìn thấy được.
Anh ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Giày cao gót mang lâu sẽ mệt, bên kia có khu nghỉ ngơi, em qua đó ngồi một lúc trước đi.”
Thái độ Tần Kính Thiên dịu dàng mà lại săn sóc, Giản Ánh Nhu nhìn không ra trong đôi mắt đen tuyền thâm sâu của anh, một chút lừa gạt và giả dối nào.
Cô không khỏi hơi chán nản bản thân, tại sao lại vì một câu nói như vậy mà nảy sinh lòng nghi ngờ mọi thứ.
Chẳng phải anh đã cưới cô rồi sao? Còn có gì để nghi ngờ nữa?
Nghĩ thế, Giản Ánh Nhu gật đầu, nhìn anh mỉm cười: “Em đã không còn là trẻ con, biết chăm sóc bản thân.
Anh bận việc của anh đi.”
Nói thật, Giản Ánh Nhu không hy vọng mình quá ỷ lại Tần Kính Thiên.
Nếu bây giờ Tần Kính Thiên rời xa cô, cô phải làm sao đây?
Một người phụ nữ quá ỷ lại vào một người đàn ông, sẽ khiến người phụ nữ dần dần mất đi chính mình.
Gia đình của cô chính là ví dụ điển hình nhất.
Nghe nói năm đó, khi mẹ gả đến nhà họ Giản, quan hệ giữa bà ấy và bố vẫn rất tốt, sau này vì mẹ quá không có chủ kiến của riêng mình, dần dần trở thành dáng vẻ sau này.
Khi Giản Ánh Nhu còn rất nhỏ thường xuyên nhìn thấy mẹ trốn ở trong phòng lặng lẽ rơi lệ, khi đó cô nghĩ, sau khi cô trưởng thành nhất định phải bảo vệ mẹ và chị.
Nhưng, những người cô muốn bảo vệ, cuối cùng lại vứt bỏ cô một cách tuyệt tình, dường như từ trước đến nay chưa từng để ý.
Giản Ánh Nhu rất không muốn nghĩ về những chuyện không hay trong quá khứ, nhưng không biết tại sao, khoảng thời gian gần đây ngược lại nghĩ rất nhiều.
Nhìn thấy bóng lưng của Tần Kính Thiên rời