Các vị khách dự thọ yến phần lớn ở hoa viên bên ngoài, an tĩnh hơn nhiều so với nội viện.
Mộc Tình Tiêu và Triệu Đình Sương sóng vai tản bộ, tùy ý nói chuyện không bao lâu đã trở nên quen thuộc.
Triệu Đình Sương tính tình dịu dàng giống như Mộc Tình Tiêu, nói chuyện không tính là nhiều nhưng lại rất hợp ý nhau, hai người đều không thích góp vui nên ưu tiên đi tới những chỗ vắng khách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua một thời gian có gã sai vặt xuyên qua hành phủ, nhắc nhở giờ lành sắp tới, hai người mới chuyển hướng đi tới trung đường.
Pháo nổ bùm bùm một hồi lâu, từ cửa lớn đến trung đường, một đường trải đầy giấy đỏ mừng rỡ.
Các tiểu bối trong Án Sát sứ nhao nhao nói xong lời chúc mừng lão phu nhân, người trủ trì trình bày danh sách lễ vật theo thứ tự thân thế và địa vị, thủ đương kỳ xung* chính là cây san hô đỏ của phu phụ An Sát sứ, vừa xuất hiện lập tức làm cho người ta thán phục không thôi, lão phu nhân cười đùa sai người đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất thọ đường, khen ngợi nhi tử và con dâu hiếu thuận.
THỦ ĐƯƠNG KỲ XUNG*: đứng mũi chịu sào; đứng đầu sóng ngọn gió; xông pha đi đầu; đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất.
Nhị phu nhân nhìn cây san hô đỏ cao gần hai thước, màu sắc rực rỡ trong sảnh mà chua sót trong lòng, đây vốn là thứ thuộc về Mộc gia, nếu không cũng nên để bà làm thọ lễ đưa ra ngoài, nha đầu chết tiệt kia cư nhiên vì mấy đồng tiền mà bán cho Vương phu nhân, đúng là nông cạn vô tri.
Mộc Tình Tiêu đang nhàn nhã đắc ý ở trong đại sảnh cho đủ số lượng, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt không hiền lành, nàng theo cảm giác nhìn lại lại đối diện với ánh mắt u oán của Nhị phu nhân, nàng khẽ suy nghĩ cũng biết nhị phu nhân vì sao lại như thế, thản nhiên nở nụ cười.
Nhị phu nhân: "..."
Bởi vì Mộc Tình Tiêu và phu phụ nhị phòng cùng xuất thân từ Mộc phủ, người trủ trì tự chủ trương đặt thọ lễ của bọn họ ở cùng một chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phu phụ nhị phòng Mộc phủ tặng một bộ danh họa phong cảnh xuất phát từ bàn tay của họa sĩ hoàng gia ngự dụng nổi tiếng Chương Thạch, giá trị không nhỏ, ở trong đám thọ lễ thuộc hàng thượng hạng, lão phu nhân trước sau như một cười gật đầu, Vương sứ quân lại nhìn nhiều vài lần, bộ dáng có chút thích.
Trên mặt Mộc Nhị gia và Nhị phu nhân có chút vui mừng.
Ngay sau đó chính là tác phẩm "Bách Tuế Nhạc" của Ngô Tam Nương, danh gia thêu thùa tiền triều mà Mộc Tình Tiêu đưa ra, trong nháy mắt khi bức thêu vừa được mở ra, không ít người ngồi trên ghế cùng hít sâu một hơi.
Người nghe khi biết tác phẩm được xuất phát từ tay Ngô Tam Nương đã chuẩn bị tâm lý tốt, bức thêu này nhất định cực kỳ tinh mỹ, nhưng không nghĩ tới bức tranh thêu này lại giống hệt với phong cách vẽ của họa thánh Ngô Ngọc Hải.
Như thế chỉ có thể có một nguyên nhân, bộ thêu này vốn xuất phát từ bàn tay của thánh họa Ngô Ngọc Hải.
Không ai không biết, tú nương Ngô Tam Nương tiền triều có kỹ nghệ cao siêu nhất và Họa Thánh Ngô Ngọc Hải là một đôi huynh muội, hai người cùng có danh tiếng lâu đời, những tác phẩm mà ngàn vàng cũng không mua được, huống chi là tác phẩm hai người cùng hợp tác.
Bức "Bách Tuế Nhạc" này cho dù là kỹ nghệ hay là danh tiếng của tác giả đều khó có thể so sánh, huống chi nó hiện ra ý nghĩa rất thích hợp làm thọ lễ.
Trượng phu lão phu nhân đã qua đời khi còn sống từng làm quan đến chức Thừa tướng, cả đời bà đã gặp qua vô số thứ tốt, tự nhiên nhận ra giá trị của bức "Bách Tuế Nhạc" này, hơn nữa còn bao hàm điềm lành, lúc này lão phu nhân cười đến híp cả mắt, phân phó người chủ trì đưa bức thêu tới để bà cẩn thận nhìn một chút, tỉ mỉ một lát, lập tức sai người treo nó ở cao đường.
Phải biết rằng thọ yến có rất nhiều tân khách, vô số thọ lễ, gần như là người chủ trì sau khi trình bày xong sẽ cất đi, chỉ có để cho lão phu nhân đặc biệt yêu thích, cho rằng nó đáng để cho chư vị tân khách thưởng thức, mới có thể phô bày ra.
Lão phu nhân cười nói: "Mộc gia đại tiểu thư, nghe là tôn bối lại có thể xuất ra trân phẩm bực này, là vị cô nương nào vậy, để cho lão thân nhìn xem.”
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới lão phu nhân sẽ gọi tên nàng, mặc dù trong lòng có chút khẩn trương trên mặt lại không lộ ra chút nào, dáng vẻ đoan chính đứng lên, hành lễ với lão phu nhân, nói: "Hồi lão phu nhân, chính là vãn bối.”
"Con lớn lên thật xinh đẹp, phụ mẫu nhà con không phải đã chuẩn bị lễ vật rồi sao, con thân là tôn bối lại tặng lễ quý giá như thế, lão thân thấy thật ngượng ngùng nhưng cũng rất thích." Lão phu nhân vừa nói xong lại không nhịn được cười to.
Ánh mắt của những vị khách ở đây phần lớn là hâm mộ, cũng có một số ít người cảm thấy nàng lấn lướt trưởng bối trong nhà lấy lòng người khác như thế có chút thất lễ.
Mộc Tình Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Trước vãn bối chỉ là nhị thúc nhị thẩm của vãn bối, vãn bối tới đây đại diện cho đại phòng Mộc gia, phụ mẫu vãn bối lưu lại rất nhiều tàng vật, vãn bối thấy bức "Bách Tuế Nhạc" này rất thích hợp làm thọ lễ, lão phu nhân thích là tốt rồi.”
Mọi người chợt nhận ra, còn có một số người lớn tuổi hơn một chút hoặc đã ở Ninh Châu hơn năm năm đều nhớ tới chuyện cũ về đại phòng Mộc gia, không khỏi lộ vẻ tiếc hận, trong ánh mắt nhìn về phía Mộc Tình Tiêu có thêm phần thương hại, nhưng vào một ngày như hôm nay thì không nên nhắc lại chuyện đó.
Chỉ có sắc mặt phu phụ nhị phòng có chút cứng ngắc.
Vương phu nhân ở một bên cười nói: "Là con dâu đưa cho đứa nhỏ này thiệp mời, thực sự không tính là đến cùng Mộc đại nhân, con dâu chỉ là để cho nàng tới chung vui, không nghĩ tới đứa nhỏ này khách khí như vậy.”
Lão phu nhân lộ ra vẻ đã hiểu rõ, vẫy vẫy tay hòa ái nói: "Đứa trẻ ngoan, lại đây.”
Mộc Tình Tiêu đứng dậy đi qua đã thấy lão phu nhân cởi một cái vòng toàn thân xanh biếc trên cổ tay định đeo trên tay nàng, nàng hơi do dự chậm lại.
Lão phu nhân nhẹ giọng nói với nàng: "Không phải thứ quý giá gì, con cứ nhận lấy đi, con là một tiểu cô nương về sau nếu có chuyện gì không ứng phó được có thể đến Án sát sứ phủ.”
Lão phu nhân mặc dù đã bảy mươi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, chuyện năm năm trước lớn như vậy bà đương nhiên nhớ rõ, cho nên có thể đoán được đôi điều về tình hình hiện tại của Mộc Tình Tiêu.
Vương phu nhân ở bên cạnh phụ họa một tiếng, tỏ vẻ mình cũng nghe được.
Trong lòng Mộc Tình Tiêu yên tâm