Cưới Nhầm Thái Tử

Chương 17


trước sau


Cố ý tránh đề tài "Cô gia tương lai", Mộc Tình Tiêu nói: "Không phải còn muốn mặc thử xem có vừa người hay không sao, mang y phục đi theo ta.”
 
Mọi người nhận lệnh, quản sự và thợ may cộng thêm hai nha hoàn chia nhau cầm hơn mười bộ xiêm y đi theo phía sau Mộc Tình Tiêu ra khỏi viện tử.
 
Vòng qua một mảnh rừng rậm xanh biếc, Mộc Tình Tiêu bảo gã sai vặt thủ viện chạy đi thông báo còn bản thân chậm rãi đi vào sân Xuân Hòa Đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quản sự và thợ may phía sau hai mặt nhìn nhau, nếu không phải còn có người ngoài ở đây, bọn họ nhất định không kìm được mà nói chuyện với nhau, vị công tử kia không ngờ lại ở Mộc phủ, còn cách viện tử của tiểu thư gần như vậy, xem ra thân phận cô gia tương lai này không thể thoát được sự chú ý.
 
Mộc Tình Tiêu không để ý đến những người phía sau bàn luận, dáng vẻ thản nhiên ngay thẳng.
 
Gã sai vặt rất nhanh đã chạy trở về, nói: "Cố công tử đang ở chính đường, đại tiểu thư cứ việc đến đó.”
 
Mộc Tình Tiêu gật đầu, lập tức mang theo đoàn người vội vã tiến vào phòng.
 
Cố Diễn nghe thấy tiếng bước chân, hắn nhạy cảm nhận ra không chỉ có một mình Mộc Tình Tiêu tới mà ít nhất còn có bốn người đi theo, hắn nhất thời có chút không rõ nguyên nhân, ôn hòa hỏi: "Hôm nay Mộc tiểu thư tới đây là có chuyện gì sao?”
 
"Công tử còn nhớ mấy ngày trước chúng ta ra ngoài, khi đến Tú trang Nam thành ta đã đặt mua cho công tử … mấy bộ xiêm y?” Trong lòng Mộc Tình Tiêu biết hơn mười bộ quả thực có chút khoa trương, nàng sợ hắn bị dọa nên cố ý nói một cách uyển chuyển hơn.
 
Cố Diễn ngẩn ra, nói: "Ta có nhớ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay xiêm y đã làm xong, quản sự và thợ may tự mình đưa tới, nhưng còn cần công tử mặc thử một chút xem đã vừa người công tử hay chưa, nếu không vừa người thì có thể để thợ may mang về sửa lại cho tốt hơn." Mộc Tình Tiêu nói xong lại liếc mắt nhìn Niệm Cửu một cái nói: "Niệm Cửu cũng có mấy bộ, hai người cùng nhau thử đi, mắt công tử vẫn chưa nhìn được vừa đúng lúc Niệm Cửu có thể giúp.”
 
Niệm Cửu nghe vậy phấn khích hẳn lên, nhưng mà khi hắn nhìn về phía xiêm y trong tay mấy người nhất thời phát hiện không đúng lắm, đây đâu phải là mấy bộ, cái này cũng nhiều lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Y kinh ngạc nhìn về phía Mộc Tình Tiêu, đang muốn nói chuyện lại bị Mộc Tình Tiêu liếc một cái cảnh cáo, nhất thời nhu thuận ngậm miệng.
 
Theo lý giải của Niệm Cửu, nếu Cố Diễn biết có hơn mười bộ xiêm y chờ hắn thử, hắn nhất định sẽ cảm thấy phiền toái, cuối cùng chọc Mộc tỷ tỷ không vui, vậy ai cũng không lấy lòng được, hắn còn muốn mặc y phục mới.
 
Niệm Cửu thông minh cho Mộc Tình Tiêu một cái ánh mắt "đã hiểu", không tiếng động vỗ vỗ ngực, phảng phất như đang nói cứ giao cho y.
 
Mộc Tình Tiêu sai người chọn ra hai bộ xiêm y một lớn một nhỏ đưa cho Niệm Cửu, bảo hắn dẫn Cố Diễn đi thử, Cố Diễn ngoan ngoãn theo đi.
 
Không bao lâu sau, Cố Diễn mặc trường bào dài tay rộng màu trắng tinh đi ra, áo được làm bằng gấm vóc thượng hạng, kiểu dáng thoải mái mà mượt mà, trên thắt lưng buộc một chiếc đai rộng tinh xảo thêu hoa văn làm tôn lên vóc dáng cả người, vai rộng eo thon, thân hình cao ráo, khí chất bất phàm. Niệm Cửu cũng mặc một thân y phục cùng màu với Cố Diễn, chiếc áo có cổ áo tàu và tay áo hẹp, thích hợp cho những đứa trẻ hoạt bát hiếu động.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn chỉ cảm thấy cảnh đẹp cực kỳ vui mắt.
 
Sau khi xác nhận vừa người, Mộc Tình Tiêu không thể chờ được mà để cho hắn thay một bộ khác.
 
Liên tục thay bốn bộ, Niệm Cửu đã không còn gì để thay, trong lòng hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, có thể có mấy bộ xiêm y mới đã giống như đón giao thừa, về phần Cố Diễn có hơn mười bộ...
 
Mặc dù hắn chỉ mới mười tuổi, nhưng chuyện giữa Mộc tỷ tỷ và Cố Diễn, hắn hiểu.
 
Vì thế Niệm Cửu cẩn thận diễn kịch, tiếp tục cùng Cố Diễn vào gian trong thử y phục, không ngờ Cố Diễn vừa nghe động tĩnh đã biết Niệm Cửu vẫn chưa thay xiêm y với hắn, hắn thấp giọng bất mãn hỏi: "Ngươi đã thử xong rồi sao?”
 
Niệm Cửu sợ tới mức sửng sốt, nếu đã bị phát hiện thì nói dối chỉ làm chuyện thêm trầm trọng hơn nên hắn thành thật nói: "Thử xong rồi.”
 
"Vì sao ta vẫn còn?" Cố Diễn nhíu mày hỏi.
 
Niệm Cửu bĩu môi, dùng giọng điệu lên án nói: "Bởi vì Mộc tỷ tỷ đối xử với ngài tốt hơn tiểu nhân, chẳng lẽ ngài còn không hài lòng sao?”
 
Cố Diễn nhất thời nghẹn một chút, không còn cách nào khác ngoài việc cởi bỏ chiếc áo trên người, mặc một chiếc mới, im lặng lại hỏi: "Còn bao nhiêu nữa?”
 
"Xếp chồng lên nhau nhiều lắm, đoán chừng còn mười bộ đi," Niệm Cửu vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Công tử, tất cả là tâm ý của Mộc tỷ tỷ, nếu ngài không muốn chọc tỷ ấy không vui, tốt nhất đừng mang vẻ mặt hiện tại của ngài ra ngoài nha.”
 
Cố Diễn cắn răng nói: "Tiểu tử, ngươi đang dạy ta làm việc sao?”
 
"Tiểu nhân không dám," Niệm Cửu thành thật nói: "Tiểu nhân chủ yếu vẫn là sợ Mộc tỷ tỷ tức giận không để ý tới ngài nữa.”
 
"Ngươi cũng nhiều chuyện đấy." Cố Diễn hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại y bào đi ra ngoài.
 
Niệm Cửu chú ý đến vẻ mặt của Cố Diễn, phát hiện công tử nhà hắn tuy ngoài miệng vừa cứng vừa thối giống như tảng đá bên cạnh hố tranh, nhưng thật ra vẫn không dám biểu hiện một chút thiếu kiên nhẫn trước mặt Mộc tỷ tỷ.
 
Khi đã thử đồ xong, ngay cả Mộc Tình Tiêu cũng lộ ra vài phần chột dạ nhưng Cố Diễn vẫn tỏ ra kiên nhẫn dịu dàng, thậm chí hắn còn tỏ vẻ hổ thẹn, cảm kích không thôi.
 
Sau khi thưởng thức cảnh mỹ nam thay trang phục gần nửa canh giờ, Mộc Tình Tiêu cảm thấy cực kỳ sung sướng, cuối cùng chỉ có hai bộ xiêm y cần sửa đổi được quản sự và thợ may mang đi, còn lại để Niệm Cửu cất gọn lại.
 
Trong phòng nhất thời thanh tịnh xuống.
 
"Công tử có mệt không?" Mộc Tình Tiêu hỏi, một bên tự tay rót một chén trà ấm đưa tới trong tay Cố Diễn.
 
Cố Diễn nhận lấy chèn trà một cách kiên định, nhã nhặn, hắn uống một hơi cạn sạch, nói: "Chỉ là thay mấy bộ xiêm y mà thôi, có gì mà mệt mỏi.”
 
Thật ra cũng không tốn bao nhiêu sức, nhiều lắm chỉ là rườm rà một chút thôi.

 
Nhưng mà nhìn nàng hưng phấn nhưu vậy, hắn cũng coi như vui vẻ.
 
"Đúng rồi, mắt của công tử thế nào rồi?" Mộc Tình Tiêu nhớ tới Cố Diễn uống thuốc đã được một thời gian, hỏi.
 
Cố Diễn không trả lời ngay mà giơ tay cởi băng gạc bịt mắt xuống. Mộc Tình Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào kia, so với đôi mắt đen sạm nhìn thấy lần trước, lần này lại mang theo ánh sáng khiến cả khuôn mặt nhất thời trở nên sống động.
 
Mộc Tình Tiêu không khỏi có chút ngây người.
 
Cố Diễn đột nhiên mang theo ý cười nói: "Hôm nay Mộc tiểu thư mặc xiêm y màu đỏ nhạt.”
 
"Công tử… Công tử nhìn thấy sao?” Giọng điệu của Mộc Tình Tiêu không giấu được sự vui mừng.
 
Cố Diễn vẫn biết khoảng thời gian khi hắn chưa khỏi, Mộc Tình Tiêu thật sự rất quan tâm hắn, giờ phút này nàng vui mừng cũng là từ đáy lòng, hắn rất ít khi có loại cảm giác chân chính được người ta để ở trong lòng, được người ta quý trọng.
 
Hắn nói: "Ta vẫn chưa thể hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi, có thể không cần đeo băng gạc nữa rồi.”
 
“Thật

tốt quá!” Mộc Tình Tiêu mừng rỡ trong chớp mắt nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì đó lại trầm mặc xuống.
 
Cố Diễn nhạy bén nhận ra sự khác thường, trong lòng hơi căng thẳng, hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?”
 
Mộc Tình Tiêu do dự một lúc lâu, nói: "Sau khi mắt công tử khỏe lại, công tử định rời đi sao?”
 
Giọng điệu của nàng đột nhiên trở nên kém lạc quan, thậm chí có chút ủ rũ.
 
Cố Diễn vừa vặn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, đợi đến khi hoàn toàn có thể thấy rõ đồ vật, hắn có thể biết Mộc Tình Tiêu có phải là nữ tử hắn mơ thấy hay không.
 
Nếu đúng là vậy hắn nhất định sẽ không rời khỏi nàng, nhưng nếu như không phải thì trước khi đi, hắn đã hứa sẽ làm thật tốt yêu cầu nàng đề ra.
 
Hắn còn muốn lấy một thứ từ chỗ nàng, chẳng qua thứ như vậy đối với nàng chỉ có xấu không có tốt, cũng không cần nói cho nàng biết.
 
"Đến lúc đó nói sau." Cố Diễn suy nghĩ một chút, lại trấn an nói: "Những gì tiểu thư yêu cầu, ta nhất định sẽ hoàn thành.”
 
Mộc Tình Tiêu nghe ra Cố Diễn không muốn nhắc tới chuyện này sớm như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Cố Diễn bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
 
Dựa theo tốc độ khôi phục này, ước chừng chỉ còn mấy ngày, mà cách thời điểm người kiếp trước đến Ninh Châu nửa tháng.
 
Nếu Cố Diễn cự tuyệt nàng, có lẽ nàng vẫn còn thời gian để kén rể, dán thông báo khắp Ninh Châu, lại bày lôi đài ở Thủy Vân Gian, không lo không có ai đáp ứng, nhiều lắm là không hợp tâm ý như vậy.
 
Mộc Tình Tiêu nghĩ, nàng cũng nên chuẩn bị cho tình huống sau này.
 
Sau khi Mộc Tình Tiêu rời khỏi Xuân Hòa Đường, Cố Diễn im lặng ngồi ở chỗ cũ một lúc.
 
Bên ngoài không biết từ khi nào lặng lẽ thay đổi, trước khi mặt trời hoàn toàn biến mất nổi lên những giọt mưa lạnh lẽo.
 
-
 
Trưa hôm sau.
 
Người gác cổng bí mật nhận được mệnh lệnh của Nhị tiểu thư, canh chừng những người từ Án sát sứ phủ tới, khi nàng đang buồn ngủ thì có một tiểu nha hoàn, tự xưng là Ngân Hạnh, tỳ nữ thiếp thân của Vương phu nhân Án sát sứ phủ đến tìm đại tiểu thư trong phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Người gác cổng xác nhận lại nhiều lần, Ngân Hạnh đến tìm đại tiểu thư hôm qua tham gia thọ yến, mà hắn biết đại tiểu thư hôm qua quả thật ra ngoài dự tiệc, lúc này mới để cho gã sai vặt dẫn nàng đi vào.
 
Ngân Hạnh thấy Mộc Tình Tiêu, sau khi hành lễ nàng cung kính nói: "Phu nhân nhà nô tỳ sai nô tỳ tới đây muốn hỏi tiểu thư buổi chiều người rảnh rỗi thì có thể tới phủ một chuyến không, có chuyện phải tự mình nói mới yên tâm.”
 
Mộc Tình Tiêu không nghĩ tới chuyện nhờ Vương phu nhân lại có kết quả sớm như vậy, lúc này đáp ứng nói: "Đến lúc đó ta sẽ qua, làm phiền Ngân Hạnh cô nương.”
 
Nàng nói xong lại sai Lục La tặng Ngân Hạnh ít vàng lá.
 
"Nô tỳ không dám nhận, đa tạ Mộc tiểu thư." Ngân Hạnh không chút do dự nhận lấy, nàng ở bên cạnh quý nhân làm việc sớm đã quen với việc như thế, chỉ là không nghĩ tới vị Mộc tiểu thư này hào phóng như vậy, "Nô tỳ còn phải trở về nói lại với phu nhân, xin đi trước một bước.”
 
Cảnh Minh Đường.
 
Chuyện Mộc Thi Lan hôm qua lẻn ra khỏi phủ bị Nhị phu nhân biết được, không cần ép hỏi, Mộc Thi Lan đã nói ra chuyện hôm qua đi gặp Vương gia Tam Lang và di nương của hắn.
 
Nhị phu nhân biết chuyện của Mộc Thi Lan và Vương Hoài Nhân, bà sẵn sàng khi kết thông gia với Án sát sứ phủ, chỉ là hai tiểu bối quen biết còn chưa bao lâu, huống hồ Vương Hoài Nhân còn là thứ tử, tuy rằng thứ tử Vương gia thoạt nhìn tôn quý hơn con trai trưởng của đại đa số mọi người ở Ninh Châu nhưng đối với Nhị phu nhân mà nói, nếu Vương Hoài Nhân này không có huynh đệ đích xuất*, hoặc là thứ trưởng tử thì còn tốt, đáng tiếc phía trước còn có hai ca ca đích xuất.
*đích xuất: con mẹ cả.
 
Mộc nhị gia cũng có thiếp thất và nữ nhi thứ xuất, không ai rõ ràng hơn Nhị phu nhân tình huống dưới sự cường thế của chủ mẫu, hài tử thứ xuất sẽ như thế nào.
 
Tuy nhiên nhị phu nhân mặc dù có dã tâm, nhưng bà cũng biết với chức vị hiện giờ của Nhị gia và tính cách khiến người ta đau đầu của Mộc Thi Lan, có thể leo lên vị trí thê tử của thứ tử Án sát sứ phủ đã là không tệ, bà nghe nhị gia nói qua, không lâu nữa Vương sứ quân sẽ thăng cấp trở về Thượng kinh, đến lúc đó nếu có thể mang theo Mộc gia chẳng phải là chuyện tốt sao.
 
Nhị phu nhân vốn có ý để cho hai tiểu bối thuận theo tự nhiên như trước, bà cũng không dám để Mộc Thi Lan bày trò gì ở dưới mí mắt Vương gia, lại không nghĩ tới Vương Hoài Nhân sẽ cầu hôn nhanh như vậy.
 
Nhị phu nhân trong lúc nhất thời quên trách Mộc Thi Lan không nghe lời chạy loạn, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng, cảm thấy nữ nhi nhà mình cũng không dễ gả như vậy, nói: "Vì sao hắn đột nhiên nóng nảy như vậy, ta nhớ rõ các con cùng lắm mới gặp qua vài lần, sẽ không phải là có công tử khác coi trọng con nên hắn mới sốt ruột chứ?”
 
Mộc Thi Lan xấu hổ trước lời nói của mẫu thân, vội vàng phản bác: "Con không biết, nương đoán mò gì vậy!?”
 
"Hôm qua ta nhìn thấy hai vị huynh trưởng trên của Vương Hoài Nhân, nhất là đại công tử, ngoại hình và phong thái không kém gì Vương Hoài Nhân, hôm qua con đến phủ có nhìn thấy không?"
 
“Không có!” Mộc Thi Lan thật sự có chút tức giận, "Lúc trước không phải nương rất hài lòng với Tam Lang Vương gia sao, còn bảo con phải ra vẻ hiểu chuyện trước mặt hắn, hiện tại người ta muốn trở thành con rể nương, sao nương còn nghĩ đến chuyện khác.”
 
“Ta còn không phải vì tốt cho con sao?!" Nhị phu nhân tức giận, đang muốn nói tiếp thì cửa phòng có người tới.
 
Hai mẹ con còn tưởng rằng người từ Án sát sử phủ tới nhưng lại biết được, Án sát sứ phủ quả thật có người tới nhưng mà là nha hoàn bên người Vương phu nhân tới tìm Mộc Tình Tiêu.
 
Mà hiện tại Mộc Tình Tiêu lại ra khỏi phủ, tám chín phần mười là đi Án sát sứ phủ.
 
Nhị phu nhân nhìn về phía Mộc Thi Lan, ánh mắt nhất thời có chút tức giận: "Con sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, con xem tỷ tỷ con đi, không có phụ thân làm quan, nếu còn trở thành chị dâu của con, con cứ chờ bị chê cười đi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện