Trong phòng đốt đàn hương an thần, là do Tiểu hòa thượng cung cấp, còn xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt, không khó ngửi mà có chút đặc biệt.
Cố Diễn nằm trên giường bên trong, nghiêng người ngủ, nhìn từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy lưng rộng lớn của hắn và mái tóc đen buôn xõa một nửa.
Mộc Tình Tiêu nhìn về phía chén thuốc trên bàn, đáy chén còn để lại một tầng nước nông, nàng âm thầm ghét bỏ, uống thuốc vẫn không thành thật như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng lo lắng nhỏ giọng hỏi gã sai vặt canh giữ ở một bên: "Hắn có uống thật không, không phải lén lút đổ bỏ đấy chứ?”
Gã sai vặt hồi tưởng một chút, lắc đầu cũng nhỏ giọng trả lời: "Không đổ bỏ, uống hết ạ.”
"Hắn ngủ bao lâu rồi?" Mộc Tình Tiêu lại hỏi.
Lúc này qua không đến một canh giờ nữa là trời sắp tối, phải nhanh chóng đưa hắn xuống núi.
"Ước chừng nửa canh giờ," Gã sai vặt nói: "Tiểu thư muốn đánh thức Cố công tử sao?”
Mộc Tình Tiêu không lập tức trả lời mà nhẹ nhàng di chuyển, bất ngờ nửa người thò vào, mất cảnh giác bắt gặp ánh mắt của người đang giả vờ ngủ, hai người đều giật mình.
Một lát sau nàng đứng thẳng dậy, tức giận nói: "... Tỉnh dậy còn giả vờ ngủ cái gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diễn nghe vậy đành phải ngồi dậy, giống như không ý thức được mình chỉ mặc trung y, vạt áo ngủ có chút tán loạn cũng không thèm để ý, hàm hồ giải thích: "Vừa rồi nghe bên ngoài có người nói chuyện nên đã tỉnh lại, chỉ là đầu còn có chút choáng váng, không muốn đứng lên.”
Bên ngoài?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bọn họ rõ ràng cách phòng gần mười trượng, cái này cũng có thể nghe được sao?
Mộc Tình Tiêu nghĩ đến ngày đó ở Thủy Vân Gian, nàng đã lĩnh ngộ qua đôi tai có năng lực kinh người của Cố Diễn, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Mắt huynh không phải đã tốt rồi sao, sao thính giác còn nhạy bén như vậy?”
Cố Diễn ngước mắt nhìn nàng, giống như đang do dự, đột nhiên cúi đầu nói: "Thật ra vốn đã như vậy, không liên quan gì đến việc không nhìn thấy, hôm đó không nói thật là sợ nàng cảm thấy ta không bình thường, thật xin lỗi.”
Mộc Tình Tiêu hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ hắn trong chốc lát, sau đó ánh mắt nàng đột nhiên rơi xuống nhìn thấy một mảnh lồng ngực trắng đến phát sáng, người này thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuối, tựa hồ...
Cũng rất mạnh mẽ.
"Cái gì?" Cố Diễn đột nhiên nói.
Mộc Tình Tiêu lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng nói ra ba chữ cuối cùng, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, vẫn cảm thấy không đủ lại quay lưng lại, nói: "Huynh mau mặc y phục vào, thừa dịp trời chưa tối mà xuống núi... Nào có người ban ngày cũng cởi y phục đi ngủ.”
Phía sau trầm mặc một hồi lâu, mới truyền đến một tiếng ý vị thâm trường "A".
Lập tức nghe thấy tiếng sột soạt mặc y phục, chỉ nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng ra động tác chậm chạp của người nọ. Khóe miệng Mộc Tình Tiêu giật giật.
"Ta không xuống núi, ta cũng muốn thắp hương bái Phật." Cố Diễn đột nhiên không đầu không đuôi nói.
Mộc Tình Tiêu: “?”
"Nàng có nguyện vọng gì cứ nói với ta, ta giúp nàng cầu nguyện." Cố Diễn đã mặc xong ngoại bào, kéo tay áo nàng quay lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mộc Tình Tiêu chống lại ánh mắt của hắn, bỗng nhiên cười, nói: "Nguyện vọng của ta là cưới được một phu quân nhu thuận ngoan ngoãn, ta bảo huynh ấy đi về phía tây huynh ấy sẽ không đi về phía đông, huynh đi cầu nguyện cho ta đi, tương lai như nguyện ta mời huynh uống rượu mừng.”
Cố Diễn nhất thời giật mình, bốn chữ "nhu thuận ngoan ngoãn" phảng phất như đang ở trước mắt hắn diễu võ dương oai, chấn động đến nỗi hắn không dám phạm sai lầm nào.
"Tiêu Tiêu.”
Ý cười trên mặt Mộc Tình Tiêu cứng đờ, nàng hơi đỏ mặt nói: "Ai cho phép huynh gọi ta như vậy?”
"Đầu ta còn choáng váng mà đường trở về thì lại xa, xe ngựa đi đường núi lắc lư." Cố Diễn tựa như chút cầu xin nói: "Trong sương phòng cũng đủ ấm áp, huống chi… Ta nghe ra lời nói vừa rồi là nói ai, ta có thể giúp nàng.”
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, trong lòng tự nhủ người nọ nói không chừng chính là hắn dẫn tới đấy, hơn nữa...
"Huynh muốn giúp ta cái gì?" Nàng hỏi.
Cố Diễn không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt tối sầm không nói gì.
"Được rồi, vậy huynh nghỉ ngơi cho tốt đi." Mộc Tình Tiêu hồn nhiên không thèm để ý, nói xong xoay người muốn đi.
Cả người Cố Diễn bỗng nhiên ổn định lại, hắn nghe thấy cách đó không xa có người gõ cửa, nhưng không phải gõ cửa phòng hắn, một giọng vừa nghe truyền vào tai ——
"Đại biểu muội, phòng ăn vừa mở, muội có muốn cùng ta và nhị biểu muội đi qua đó không?"
Lại là hắn.
Trong lòng Cố Diễn run lên, lập tức đứng dậy tiến lên ngăn Mộc Tình Tiêu lại.
"Làm sao vậy?" Mộc Tình Tiêu nghi hoặc nhìn về phía hắn, "Nếu như cảm thấy chóng mặt thì cứ nằm xuống, huynh đứng lên làm cái gì.”
Cố Diễn ấp úng một lát, nói: "Ta đói bụng.”
"Cũng đã đến giờ ăn cơm tối ở chùa, nhưng thân thể huynh không được khỏe, ta sai người đưa đồ ăn đến phòng huynh là được rồi."
“...... Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ra ngoài hít thở không khí trong lành.” Cố Diễn kiên trì nói.
Mộc Tình Tiêu có chút không hiểu nổi hắn, dù sao người bị bệnh cũng không phải nàng, nàng quan tâm qua, còn lại không thèm để ý.
Cố Diễn cẩn thận quan sát vẻ mặt Mộc Tình Tiêu, không nhìn ra một tia không vui, nhất thời trong lòng hắn hơi buông lỏng. Nhưng cũng chỉ là buông lỏng một chút, tảng đá lớn tên "nhu thuận ngoan ngoãn" vẫn không chịu buông tha mà đè ở trong lòng hắn.
Mộc Tình Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Diễn một tấc cũng không rời đuổi theo.
Sương phòng trong chùa có hạn, vì để có thể tiếp nhận càng nhiều hương khách, các phòng được bố trí như quán trọ, có chút chặt chẽ, Mộc Tình Tiêu vừa ra cửa lập tức nhìn thấy cách cửa hai gian phòng, Tần Văn Sách và Mộc Thi Lan đang đứng cạnh nhau.
Hai người kia nghe được động tĩnh theo tiếng ra xem, lộ ra vài phần ngoài ý muốn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao lại ở đây..." Mộc Thi Lan nhìn thấy người đi theo phía sau Mộc Tình Tiêu, chuyển đề tài, "Ở trong phòng Cố công tử?”
Tần Văn Sách cũng nhìn về phía sau Mộc Tình Tiêu, liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là nam tử ngày đó ở cùng một chỗ với Mộc Tình Tiêu, đối phương cũng đang nhìn hắn với ánh mắt u lãnh, làm cho hắn cảm giác có chút không thoải mái.
Mộc Tình Tiêu cũng không giải thích, hỏi: "Hai người tới tìm ta có việc gì sao?”
"Chúng ta muốn tìm tỷ tỷ cùng đi ăn cơm, " Mộc Thi Lan nói: "Nếu không để ý thì công tử cũng cùng đi đi.”
Mộc Tình Tiêu trong nháy mắt hiểu rõ, Cố Diễn lúc đầu choáng váng muốn nằm sau đó lại nhất quyết đòi đi ra ngoài hít gió trời, thì ra là dựa vào thính giác thiên phú dị bẩm của hắn, sớm biết có người tới tìm nàng.
Nàng không từ chối: "Cùng nhau đi đi.”
Nhà ăn Hoa