"..." Thẩm Đồng Phong ngậm ngùi thu tay mình lại, thấp giọng nói với Mộc Tình Tiêu: "Xem ra là say rồi, cậu ta sao lại say thành như vậy?”
Mộc Tình Tiêu lắc đầu: "Con cũng không biết, ngày thường hắn không uống rượu, tự nhiên cũng chưa từng say.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Cố Diễn, vẻ đẹp băng lãnh trở nên đỏ bừng, thần sắc an tĩnh, thoạt nhìn quá mức nhu thuận lại làm cho nàng cảm thấy rất đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đồng Phong ra vẻ bất mãn hừ nhẹ: "Không uống rượu được cũng dám lên tiếng muốn uống cùng ta? Lúc này mới uống được nửa vò, phía sau còn có hai vò nữa đấy!”
Mộc Tình Tiêu đang muốn cữu cữu cũng uống ít một chút, đột nhiên Cố Diễn bất thình lình phun ra một chữ: "Uống.”
Ánh mắt còn có chút cứng rắn trừng mắt nhìn Thẩm Đồng Phong.
Mộc Tình Tiêu: "..."
Thẩm Đồng Phong ngẩn người, đột nhiên cười to, vung tay phân phó hạ nhân, cao giọng nói: "Vậy thì rót đầy đi!”
Tay phải Cố Diễn vẫn nắm lấy Mộc Tình Tiêu không buông, dùng tay trái bưng chén rượu lên, tiếp tục lầm bầm uống hết.
Hắn cầm tay trái của Mộc Tình Tiêu nên không ảnh hưởng đến việc nàng tiếp tục ăn thức ăn, vì vậy nàng mặc cho hắn nắm lấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người hầu ở bên cạnh lén lút nhíu mày—— nhìn kia, cô nương và cô gia tương lai ngay cả ăn cơm cũng phải nắm lấy tay nhau!
Qua vài vòng, vò rượu lại thấy đáy.
Còn lại một vò, Thẩm Đồng Phong cũng không định uống nữa, dù sao Cố Diễn đã say từ lâu, tuy rằng nhìn hắn cũng không chóng mặt hay mượn rượu nổi điên, nhưng uống quá nhiều thì cũng không tốt.
Sau khi dừng lại, Cố Diễn lại yên lặng, giống như không biết kế tiếp nên làm gì, hạ nhân cực kỳ có nhãn lực tiến lên bày rau, Mộc Tình Tiêu chỉ cho bọn họ mấy món Cố Diễn thích ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc đó Cố Diễn vẫn nắm lấy nàng không buông.
Đợi hạ nhân bày thức ăn xong cách hơi xa một chút, hắn đột nhiên kề sát vào bên tai Mộc Tình Tiêu, nhỏ giọng nói: "Tiêu Tiêu, ta muốn đi giải.”
Mộc Tình Tiêu: "..."
Nàng quay đầu đối mặt với đôi mắt đào hoa vì say rượu mà mơ hồ kia, trong mắt hắn hàm chứa khẩn trương, luống cuống, còn có chút bướng bỉnh, giống như làm nũng.
Nàng ngây dại.
Tiểu ngu ngốc này, muốn nàng đi cùng sao? ? ?
Ừm... Nếu như không có người bên ngoài nhìn, cũng không phải là không được.
Nhưng lúc này xung quanh yên tĩnh, Thẩm Đồng Phong nghe rõ giọng nói trầm thấp của Cố Diễn, ông thấy thú vị nên quan sát một lúc, lúc Mộc Tình Tiêu bất đắc dĩ nhìn về phía ông, ông mới mang theo ý cười đứng dậy, cao giọng nói với Cố Diễn: "Ta cũng đi, để ta dẫn hắn đi cùng.”
Cố Diễn như không nghe thấy, vẫn cố chấp nhìn Mộc Tình Tiêu, ánh mắt thậm chí có chút đáng thương.
Mộc Tình Tiêu không còn cách nào, nàng xem như đã nhìn ra Cố Diễn uống say cũng không phải hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng có thể nghe hiểu chuyện gì tất cả đều do hắn muốn hiểu như thế nào, nàng dỗ dành: "Để cữu cữu dẫn huynh đi, ngoan.”
Cố Diễn quả nhiên có phản ứng, tay nắm lấy tay nàng buông lỏng một chút, nhưng vẫn do dự.
Mộc Tình Tiêu khẽ động học theo giọng điệu làm nũng của hắn nói: "Bên ngoài lạnh, ta sợ lạnh.”
Vừa dứt lời sự trẻ con trên mặt Cố Diễn trong nháy mắt tiêu tán, an ủi nàng: "Đừng sợ, nàng cứ ở trong phòng thật tốt, ta đi với cữu cữu.”
Thẩm Đồng Phong đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, nên làm bộ như không nghe thấy Cố Diễn muốn đi làm gì, để hai người đi cùng.
Đối với việc Cố Diễn say rượu gọi cữu cữu trước, ông một chút cũng không để ý.
Ông dẫn Cố Diễn đi ra ngoài, gió lạnh ập đến, cơn say tiêu tán đi ba phần, người đi theo phía sau vẫn im lặng như trước, thậm chí ngay cả đi đường cũng không có âm thanh gì, nếu không phải ánh mắt liếc qua còn có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng hắn, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải hắn đã biến mất mất nửa đường hay không.
Thẩm Đồng Phong muốn đi thêm một lúc nữa thuận tiện xem có thể nói chuyện với Cố Diễn hay không nên cố ý đi đường vòng.
Người say rượu rất khó ngụy trang, qua quan sát của ông, Cố Diễn cũng trực lai trực khứ*, lời nói ra lúc này là đáng tin nhất.
Trực lai trực khứ*: bụng dạ thẳng thắn
Ông biết Cố Diễn say rượu không thích nói chuyện với người khác, nhưng có lẽ những lời có liên quan đến Mộc Tình Tiêu, hắn sẽ nghe được.
Ông hỏi, "Công tử thích Tiêu Tiêu đúng không?”
"Vâng." Cố Diễn lập tức đáp, tích chữ như vàng, lại như đinh đóng cột.
Thẩm Đồng Phong thầm nghĩ, quả nhiên có phản ứng, lập tức càng hăng hái hơn: "Thích bao nhiêu?”
Hắn nhíu mày, dường như không nghĩ ra nên biểu đạt như thế nào, nghẹn một lúc lâu, bật khóc nói: "So với rất thích còn thích hơn, không thể rời khỏi Tiêu Tiêu.”
Thẩm Đồng Phong đang cảm thấy bộ dáng rối rắm không nói được của hắn có chút buồn cười, đợi hắn dứt lời lại càng không nhịn được cười ra tiếng.
Cố Diễn trừng mắt nhìn ông, giọng điệu thẳng thắn lại hung ác: "Cho dù người là cữu cữu của nàng ấy, cũng không thể khiến ta rời bỏ nàng.”
Thẩm Đồng Phong thoáng chốc suýt nữa cười phá lên, vừa dỗ dành vừa trêu chọc hắn: "Không dám không dám..."
Cố Diễn khẽ hừ: "Coi như người thức thời.”
Thẩm Đồng Phong nghẹn một cái: "..."
Im lặng một chút, ông không nhịn được hỏi tiếp: "Tại sao lại thích Tiêu Tiêu như vậy?”
Trạng thái hiện tại của Cố Diễn hoàn toàn không nghĩ đến lý do người khác muốn hỏi hắn, hoàn toàn bị câu hỏi dẫn đi.
Nghe Thẩm Đồng Phong hỏi như vậy, hắn lập tức rơi vào suy nghĩ, đầu óc hỗn độn không tập trung, vấn đề này đối với hắn mà nói thì rất rộng, do đó hắn nghĩ đến cái gì, trong miệng lập tức nhảy ra cái đó ——
"Nàng ấy rất tốt, đã cứu ta, ngay cả trong tình huống đó."
Thẩm Đồng Phong nghe vậy trong lòng có dự cảm không tốt, loại tình huống nào, chẳng lẽ Mộc Tình Tiêu từng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng chưa từng nghe nàng nói qua, ông muốn hỏi cụ thể một chút, nhưng lúc này Cố Diễn hoàn toàn đắm chìm trong suy tư của mình, không kịp đợi ông hỏi ra miệng, lại lập tức nhảy ra một câu tiếp theo.
"Nàng ấy vì ta mà vui vẻ, ta muốn nàng ấy luôn vui vẻ, làm thế nào cũng được."
"Nàng cố ý quyến rũ ta, ta không có biện pháp, một chút cũng không có."
Thẩm Đồng Phong: "???”
"Bởi vì là nàng ấy."
Một câu này không đầu không đuôi, Thẩm Đồng Phong không hiểu.
"Nàng ấy hôn rất giỏi, còn rất thích hôn ta."
"..." Khuôn mặt già nua của Thẩm Đồng Phong đỏ lên, không biết tiểu tử này nghiêm trang như thế nào lại thản nhiên nói ra những lời này.
Thẩm gia chủ, người đã bị tổn thương tình cảm và kìm nén mong muốn trả thù trong nhiều năm, không thể chịu đựng được nữa, nóng nảy nói: "Đừng nói nữa! Đi nhanh lên, Tiêu Tiêu chờ đến sốt ruột rồi!”
Nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt Cố Diễn trở nên nghiêm túc: "Quả thật không thể để nàng ấy chờ quá lâu.”
Thẩm Đồng Phong lắc đầu, thầm nghĩ không cứu được.
Đồng thời trái tim cũng hạ xuống phân nửa.
Lúc mới gặp, ông đã cảm thấy tướng mạo người này quá tốt, thân là nam