Thử xong lễ phục sẽ mặc trong yến tiệc đính hôn, Cố Diễn trở lại Xuân Hòa Đường đã là giờ Hợi.
Hắn nghĩ đến chuyện mấy ngày trước đã dặn dò Niệm Cửu làm không biết có thành hay không, khi bệnh mắt chưa khỏi hắn không cách nào tự mình đi tìm phần mật kiện kia, hơn nữa hắn cũng không thấy việc này quá quan trọng, mới để cho Niệm Cửu ra tay.
Bây giờ nghĩ lại có vài phần hối hận, phần mật kiện này quan trọng hơn nhiều so với hắn nghĩ trước kia, không nên thông qua tay người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng may Niệm Cửu là người có lai lịch trong sạch, tạm thời coi như là người đáng tin.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ, Niệm Cửu đã nghe tin chạy tới.
Hai người đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
"Công tử, đồ đạc tiểu nhân đã tìm được." Niệm Cửu nói xong, từ trong ngực lấy ra một phong bì giấy màu nâu.
Cố Diễn thấy sắc mặt hắn có chút cổ quái, đoán được có thể hắn đã nhìn thấy mật kiện, vừa nhận lấy vừa hỏi: "Sao vậy?”
Niệm Cửu ấp úng một lát, nói: "Người bảo tiểu nhân tìm theo chữ ký, phong bì này ngoài bìa không viết cái gì, tiểu nhân đương nhiên muốn mở ra xác nhận, sau đó tò mò... mà đọc hết nội dung.”
Cố Diễn không kinh ngạc, là do chính hắn suy nghĩ không chu toàn, huống hồ Niệm Cửu vốn đang tuổi tò mò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn có thể thú nhận, điều đó cho thấy hắn không có tâm tư nào khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhàn nhạt đáp lại, cũng không lập tức tỏ rõ thái độ, mà là trước tiên lấy mật kiện từ trong phong thư ra, sau khi lấy ra xác nhận chữ ký và con dấu riêng ở cuối, tương xứng với lời người giao phó hắn, xem xét một cách tỉ mỉ .
Niệm Cửu ở một bên trong lòng thấp thỏm bất an, trước khi đọc phong thư kia, hắn không cho là đúng dung túng lòng hiếu kỳ của mình, cảm thấy cho dù Cố Diễn biết, cũng sẽ không trách cứ hắn dù thế nào đi nữa.
Hắn trước kia từng là một tiểu nô của một gia tộc giang hồ, bởi vì thiên phú hơn người nên được gia chủ chú ý, kết quả gia chủ chỉ coi hắn là một món vũ khí vừa tay, cũng không phải thật tâm dẫn dắt, cuối cùng lại bị ghen ghét và xa lánh, cuộc sống cũng không dễ chịu.
Cách đây không lâu gia tộc đó bị diệt vong, hắn bị Cố Diễn nhặt đi, trắng trợn trước mặt hàng trăm kẻ thù.
Hắn sinh ra trong giang hồ, có ơn tất báo gần như là bản năng, còn có tật xấu mù quáng đối với sức mạnh. Rõ ràng sau khi nhà chủ nhân bị diệt môn, hắn đã tự do, nhưng hắn chỉ là một nô lệ, cũng phải dựa vào Cố Diễn, Cố Diễn miễn cưỡng đồng ý, nhưng không ký khế ước bán thân với hắn.
Lúc đầu, Niệm Cửu sợ Cố Diễn, sau đó đi theo lâu hắn phát hiện Cố Diễn ở trước mặt người khác đáng sợ hơn tưởng tượng của hắn, nhưng đối xử với hắn quả thật không tệ, cho dù hắn có thể phát hiện ra, trong đó có nguyên nhân do hắn còn trẻ nên không muốn so đo.
Nhưng ít nhất Cố Diễn coi hắn như một đứa trẻ, chứ không phải là một tiểu nô lệ nhỏ để mà mắng chửi không cần nói đạo lý.
Qua lại, lá gan của hắn bị Cố Diễn nuôi cho mập lên.
Không phải chỉ là một phong thư thôi sao, đọc thì có gì, nhưng mà hắn không nghĩ tới, đây là phong thư mật báo, những lời nói trong đó càng nhìn càng làm cho người ta kinh hãi.
Bức thư này toàn văn kể lại tội ác của Liêu Vương đương triều, ngay cả một người chưa bao giờ chú ý tới triều đình, cũng từng nghe nói đến Liêu Vương, có thể thấy ông ta có thanh danh rộng lớn, được nhiều người biết đến, chính là Liêu Vương canh giữ đất ở bên giới phía Bắc mười năm, bảo vệ biên giới của Đại Thịnh thái bình nhiều năm, sau đó bị triệu về Thượng Kinh, không đến nửa năm, Ô Quốc xâm phạm, Liêu Vương đề nghị trở về Bắc Cương thì bị vị vua hiện tại bác bỏ, lúc ấy trong thiên hạ nhiều người chỉ trích vua đầu óc mê muội, đồng thời vừa khen ngợi vừa tiếc hận đối với Liêu vương.
Tóm lại Liêu Vương cực kỳ nổi tiếng và có uy tín trong mắt thiên hạ, nhưng nếu những lời trong phong mật báo này nói đều là sự thật, sợ rằng sẽ hoàn toàn đảo lộn suy nghĩ của thiên hạ.
Cũng không biết Nguyên Chấn Giang là người nào, lại có thể biết nhiều bí mật như vậy, hiện giờ hắn cũng biết, liệu có chuốc họa vào thân không?
Còn nữa, công tử nhà hắn rốt cuộc là thân phận gì, vì sao lại biết phong thư này tồn tại, nếu công tử là người ủng hộ Liêu Vương, vậy hắn chẳng phải là xong đời rồi sao...
Chỉ trong nửa khắc, Niệm Cửu nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng, Cố Diễn gấp giấy thư lại một lần nữa, bỏ vào phong thư, lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt tối tăm không rõ ý, Niệm Cửu nhất thời khẽ run lên.
"Ngươi cũng đã xem rồi." Cố Diễn nói với giọng điệu không rõ cảm xúc, "Có gì muốn hỏi không?”
Niệm Cửu ngẩn ra, do dự hỏi: "Cái kia... Người tên Nguyên Chấn Giang, còn sống không?”
Cố Diễn không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, lạnh lùng nói: "Chết rồi.”
Niệm Cửu: "..." Vậy hắn có phải cũng bị diệt khẩu hay không.
Tuy rằng mạng của hắn là Cố Diễn cứu về, thế nào cũng do Cố Diễn tính toán, nhưng đang sống tốt ai lại muốn chết.
"Như thế nào, sợ rồi?" Cố Diễn bỏ phong thư vào trong ngực.
Hắn xem phần mật báo này mới nhớ tới, Nguyên Chấn Giang hẳn là cữu cữu ruột của Liêu vương, là thái phó năm năm trước qua đời vì bệnh, mà phụ mẫu Mộc Tình Tiêu cũng năm năm trước xảy ra chuyện, trước khi xảy ra chuyện vừa mới từ Thượng Kinh trở về, hai người tất có liên quan.
Về phần Nguyên Chấn Giang trước khi lâm chung viết ra phần mật cáo này, nhưng không lập tức giao ra, có lẽ có liên quan đến Nguyên thái phi còn sống lúc ấy.
Sợ tội ác của Liêu Vương một khi bị vạch trần, Nguyên thái phi cũng sẽ bị liên lụy theo.
Lão già này chẳng lẽ cũng không nghĩ tới, hắn tùy tiện viết ra loại vật này, giao cho người vô tội, với sự khôn ngoan của Liêu Vương, rất có thể hại người vô tội mất đi tánh mạng sao?
Ông ta chắc chắn đã nghĩ về nó, nhưng lại không quan tâm.
Ông ta viết ra phần mật cáo này là tự giác đối với lương tâm của mình, sau khi chết có thể nhắm mắt lại, nhưng tội ác của Liêu Vương có thể thuận lợi công khai cho mọi người hay không, lại có liên lụy đến người vô tội hay không, đều không liên quan đến ông.
Cố Diễn yên lặng suy nghĩ, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Niệm Cửu chưa từng thấy qua bộ dáng của hắn như vậy, không khỏi thật lòng sợ hãi, ngay cả lời cũng không biết trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau Cố Diễn phục hồi lại tinh thần, thấy sắc mặt trắng bệch của Niệm Cửu, nghĩ thầm, rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, không dọa hắn nữa, chính trực nói: "Ta không