Ngày hôm sau, ánh sáng buổi sáng lấp lánh.
Lúc tỉnh mộng, Cố Diễn cảm thấy lạc lõng một cách khó hiểu.
Từ trước tới nay hắn luôn tùy tiện làm bậy, hiếm khi quan tâm đến bất cứ điều gì, huống chi đó chỉ là một giấc mơ, một nữ tử chưa từng thấy qua chỉ xuất hiện trong mộng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà hắn lại gần như cố chấp muốn biết liệu cuối cùng hắn có mang nữ tử kia đi hay không.
Cố Diễn không lập tức đứng dậy, hắn muốn rơi vào giấc mơ kia một lần nữa, nhưng càng nằm càng tỉnh táo thẳng đến khi có chút phiền não mới đứng lên.
Sau khi tỉnh táo, tình tiết trong giấc mơ càng lúc càng mơ hồ, hắn cẩn thận hồi tưởng lại những nữ tử đã từng gặp qua, không ai có thể đúng cả.
-
Sắc trời tối tăm, mây thăm thẳm, buổi chiều tí tách mưa thu, thời tiết đột nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Mộc Tình Tiêu khoác một chiếc áo choàng màu hạnh nhân không mỏng không dày, vừa từ bên ngoài trở về phủ.
Trong phương thuốc Cố Diễn viết cho nàng, có một số loại thuốc không dễ kiếm được, Mộc Tình Tiêu từng qua lại với hứa thái công, dược thương lớn nhất Ninh Châu, vì vậy nàng tự mình đi một chuyến, tìm hắn hỗ trợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại thuốc đã chuẩn bị xong, Hứa thái công còn cho nàng mượn một tiểu đồng sắc thuốc, theo nàng trở về Mộc phủ.
Mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Mộc Tình Tiêu dứt khoát không trở về Thư Thấm Đường mà là trực tiếp đi Xuân Hòa Đường.
Dược đồng trực tiếp đi sắc thuốc, Niệm Cửu cũng học theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Tình Tiêu ngồi gần Cố Diễn, dường như lơ đãng nói: "Thuốc công tử muốn thật không dễ tìm, cho dù là dược nhân lớn nhất Ninh Châu, phối hợp đủ phương thuốc cũng tốn không ít công phu, hôm nay thời tiết còn không đẹp, đi ra ngoài một chuyến giày dép của ta ướt sũng nước rồi.”
Trong lòng Cố Diễn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn không thể phủ nhận, Mộc Tình Tiêu nhất định đã dốc hết tâm sức mới có thể tìm thuốc cho hắn nhanh như vậy: "Vậy Mộc tiểu thư muốn ta cảm ơn như thế nào?”
"Công tử có thể cảm tạ ta như thế nào?" Giọng điệu Mộc Tình Tiêu mang theo một tia giảo hoạt, còn có chút mập mờ không dễ phát hiện. Chẳng qua nàng cũng biết, để cho một người có chút đứng đắn mới quen biết hai ngày nói ra những lời lấy thân báo đáp, căn bản không có khả năng.
Cố Diễn dừng lại, nghiêm túc nói: "Ta chờ Mộc tiểu thư ra yêu cầu, nếu ta có thể làm được nhất định sẽ cố gắng hết sức, kiến nghị Mộc tiểu thư hãy đợi ta rời khỏi Mộc phủ rồi nói, lúc đó chuyện ta có thể làm được sẽ nhiều hơn rất nhiều.”
Mộc Tình Tiêu ỷ vào Cố Diễn không nhìn thấy, không chút nao núng tỏ vẻ không tán thành.
Đợi hắn rời khỏi Mộc phủ, nàng còn cần hắn làm gì, nhưng mà thái độ hắn lại rất chân thành.
Nàng đổi giọng điệu tùy ý nói: "Vậy công tử phải nhớ kỹ giúp ta, trí nhớ của ta không được tốt lắm, nhưng ta vốn cũng không có ý đồ gì, chỉ là nhìn Cố công tử có tướng mạo bất phàm, lại vì bệnh mắt mà mệt mỏi, trong lòng không đành mà thôi.”
"Mộc tiểu thư đúng là có một trái tim nhân hậu." Cố Diễn chân thành nói.
Ngoài phòng mưa bắt đầu lớn dần, từng đợt gió lạnh từ cửa sổ khẽ lùa vào, mang theo mùi cỏ cây bùn đất, thật trong lành dễ chịu.
Mộc Tình Tiêu siết chặt áo choàng trên người, nhìn y bào mỏng manh trên người Cố Diễn, không khỏi nói: "Hôm nay càng lúc càng lạnh, Cố công tử cũng đừng quên mặc thêm quần áo.”
Cửa khép hờ bị người đẩy ra, Niệm Cửu bưng một chén thuốc bốc hơi nóng tiến vào, "Công tử, thuốc đã chuẩn bị xong, phải uống nhân lúc còn nóng.”
Niệm Cửu đặt chén lên bàn, Cố Diễn ngửi thấy vị đắng đập vào mặt, nhíu mày thật chặt.
Mộc Tình Tiêu nhớ tới Niệm Cửu từng vụng trộm nói với nàng, Cố Diễn thích ăn ngọt, những người càng thích ngọt thì càng không chịu nổi vị đắng.
Cô sờ sờ hà bao, bất ngờ lấy ra hai viên kẹo dẻo bọc trong giấy dầu, "Cố Diễn, đưa tay ra! ”
Gọi thẳng tên như thế, không hiểu nàng lại cảm thấy gần gũi hơn một chút, nàng vừa nói ra miệng, trong lòng thoáng qua một chút kỳ lạ.
Cố Diễn do dự trong chớp mắt, vươn tay ra, một thứ rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Đây là kẹo của Lưu Ký, uống thuốc xong rồi ăn." Giọng điệu Mộc Tình Tiêu mang theo vài phần hoạt bát.
Tâm tư nhỏ bé của Cố Diễn giống như bị người ta chọc thủng, ngón tay thon dài của hắn có chút lúng túng mà co quắp nhưng không cự tuyệt.
"Mộc tỷ tỷ, đệ cũng muốn ăn." Niệm Cửu nhìn chằm chằm hai viên kẹo, làm nũng với Mộc Tình Tiêu nói, "Cho huynh ấy một viên là đủ rồi.”
Mộc Tình Tiêu thấy Cố Diễn vội vàng thu tay lại, bật cười: "Trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt cho răng.”
"..." Niệm Cửu bĩu môi, lý do này vừa nghe đã thấy là có lệ, hắn có một viên kẹo cũng lấy được, làm sao ăn nhiều đây?
Nhưng kẹo đã đến tay Cố Diễn, Niệm Cửu cũng không dám giành đồ ăn, đành chán nản đi ra ngoài tiễn dược đồng ra khỏi phủ.
Cố Diễn đưa tay muốn bưng chén thuốc, căn cứ vào mùi hương và hơi nóng, còn có động tác vừa rồi Niệm Cửu đặt chén xuống, hắn dường như có thể nhìn thấy vị trí chính xác của chén thuốc, nhưng trong lúc đó nhớ tới mình đang diễn trò, động tác bỗng nhiên trở nên chậm chạp, cẩn thận tìm ra vị trí của chén thuốc.
Nhưng không đợi hắn bưng chén lên, hắn chợt nghe thấy một tiếng thìa trong trẻo va chạm với chén sứ, Mộc Tình Tiêu ngồi gần lại một chút, làm như thổi, nói với hắn: "Cố Diễn, há miệng ra.”
Cố Diễn cảm thấy mình diễn thì diễn, nhưng bị người ta đối đãi như thế lại có chút khó thích ứng.
Nhưng rất nhanh hắn đã không rảnh bận tâm đến loại suy nghĩ này, hắn ngửi thấy mùi thuốc nóng đắng bên ngoài còn trộn lẫn một chút hương lan không dễ phân biệt, mặc dù chỉ hơi bắt được một cái chớp mắt, lại làm cho hắn nhớ tới giấc mộng đêm qua.
Nữ tử trong mộng kia cũng bưng thuốc, hương hoa lan trên người cũng như ẩn như hiện, trộn lẫn bên trong mùi thuốc đắng.
Hắn lại nghĩ đến mùi hương bao quanh mình lúc Mộc Tình Tiêu giúp hắn buộc băng.
Nó thực sự tương tự như trong giấc mơ.
Nhưng Mộc gia đại tiểu thư trước mắt, như một đóa hoa kiều phú quý, cẩm y ngọc thực, phiền não lớn nhất chẳng qua là lựa chọn hôn sự.
Có thể là nàng ấy không?
Giọng nói hờn dỗi của nữ tử chợt vang lên bên tai: "Công tử ngẩn người gì vậy, tay ta giơ lên đã mỏi rồi.”
Cố Diễn lập tức hoàn hồn, hắn không để ý nhiều thuận theo há miệng, nhíu mày nuốt muỗng thuốc có vị đắng đắng.
Thật ra so với việc uống từng ngụm từng ngụm như vậy, trực tiếp bưng chén thuốc lên uống hết một hơi dễ chịu hơn nhiều, nhưng đợi đến khi thuốc trở nên bớt nóng hơn, Cố Diễn vẫn cho phép Mộc Tình Tiêu đút từng ngụm từng ngụm cho hắn.
Đợi đến khi chén thuốc đã cạn, hắn ôn nhu nói cảm ơn, lập tức bóc giấy dầu ra, đưa kẹo dẻo vào miệng.
Hương vị ngọt ngào nồng đậm trong nháy mắt xua tan vị đắng trong miệng, sắc mặt Cố Diễn trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mộc Tình Tiêu nhìn rất hài lòng.
-
Một trận mưa thu làm lá úa rụng đầy mặt sân, giẫm lên sẽ phát ra tiếng sột soạt.
Mộc Tình Tiêu trở lại Thư Thấm Đường, hạ nhân đưa tới thư hồi âm của cữu