Chương 273
Nhưng chính là như vậy, Vân Thiên Lâm lại càng thấy đau lòng.
“Có khi nào anh nói mà không giữ lời hứa? Về sau mỗi lần anh đi công tác sẽ mang em đi cùng, chừng nào xong việc sẽ dẫn em đi chơi.” Nghe Vân Thiên Lâm nói như vậy, ánh mắt Bạch Hiểu Nguyệt sáng ngời, cô có thể cùng anh đi công tác sao?
“Đường đường là tổng giám đốc của một công ty, lại lấy việc tư làm việc công, mangt theo người nhà đi công tác, anh không sợ bị người ta chê cười?”
“Nếu em sợ bị người ta chê cười vậy thì có muốn cùng anh đi công tác nữa không” Vân Thiên Lâm lần đầu tiên đưa ra yêu cẩu với Bạch Hiểu Nguyệt, nếu như cô đi đến công ty anh làm là tốt rồi, hiện tại cô cũng đã thuận lợi thực tâp xong, đích xác là có thể suy xét đi làm việc ở công ty Vân Thiên Lâm.
“Thiên Lâm, anh thấy nếu như em nộp đơn xin vào một công ty nhỏ làm thì thế nào? Ở đó không ai nhận ra em, không ai biết em, em có thể thuận tiện hằng ngày đi làm mà không sợ bị người ta phát hiện. Anh thấy thế nào?”
Những ngày gần đây Bạch Hiểu Nguyệt đã suy nghĩ rất kỹ, cô không thể nằm ở nhà mốc meo lên được, rất nhàm chán, cảm giác mình rất vô dụng. Cô phải đi làm một cái gì đó để không bị lãng phí thời gian.
Cô biết nếu để người ngoài biết được Vân phu nhân đi làm một chức vụ nhỏ trong một công ty không có tiếng tăm gì thì người ta sẽ có nhiều tin đồn không hay áp đặt lên trên người Vân Thiên Lâm, còn có cả danh dự của Vân gia, cô không thể phá hoại nó được.
Còn nếu như cô đi làm ở RV, công ty của Vân Thiên Lâm thì trong công ty hẳn là sẽ đối với cô nhất mực cung kính, nhất định sẽ không ai dám sai bảo gì cô, làm việc lúc nào cũng nhìn đến săc mặt của cô, vậy thì đó đâu còn được gọi là đi làm nữa. Mỗi ngày chỉ cần có mặt ở công ty rồi nhìn người ta tất bật bận rộn, hết ăn rồi lại chơi, không bằng cô ở nhà còn hơn để đến công ty cản chân cản tay người khác.
Tuy rằng bây giờ căn bản không cần cô phải đi làm kiếm tiền, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt hy vọng rằng con người sinh ra là để làm việc, làm việc mới thấy lợi ích của bản thân đối với cộng đồng, cô vẫn là nên đi làm để thể hiện giá trị con người của mình, không muốn suốt