Chương 28 Giấy khám thai
Sáng hôm sau, Vân Thiên Lâm đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi làm còn không quên nói với cô rằng: “Hiểu Nguyệt, hôm nay anh phải đi công tác ở thành phố bên cạnh, chiều có thể không đón em về được, anh sẽ cho người đến đón em”
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt không muốn phiền đến Vân Thiên Lâm, tự cô cũng có thể về nhà được, cô nói với anh: “Không cần đầu, chiều nay có thể em cũng sẽ về trễ, em sẽ tự về nhà, không cần anh cho người đến đón”
Vân Thiên Lâm hỏi lại một lần nữa, bởi vì có chút lo lắng: “Thật sự là không cần?”
Bạch Hiểu Nguyệt chắc chắn, đảm bảo với anh có thể tự về nhà, Vân Thiên Lâm thấy cô như vậy cũng không muốn ép. Đến trước công ty, anh hôn cô một cái chào tạm biệt rồi rời xe đi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt bước vào công ty đột nhiên có một cảm giác vô cùng lạ, nhân viên trong công ty khi nhìn thấy cô đều túm tụm lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Chắc chắn là cô không nhầm, bọn họ đang nhìn về phía cô nói gì đó mà cô không biết.
Bạch Hiểu Nguyệt đi đến một góc khuất, lấy gương ra xem mặt mình có dính gì không nhưng mặt vẫn như thường ngày, chẳng dính gì cả. Trên đường đến phòng làm việc, ai nấy cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ, cô nhíu mày rốt cục là chuyện quái quỷ gì đây.
Bạch Hiểu Nguyệt định mở cửa thì bỗng nhiên nghe được ai đó đang nói về mình khiến cô phải dừng lại hành động mở cửa: “Này, có nghe chuyện gì về phòng ban mình chưa. Bạch Hiểu Nguyệt là người phụ nữ làm gái cao cấp, cô ta chuyên dụ dỗ những người đàn ông lắm tiền. Nghe đâu, hôm qua được một lão già giàu có lái xe đắt tiền đưa đón đi làm. Vậy mới nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bề ngoài cô ta đơn thuần, ngây thơ, trong sáng nhưng bên trong lại mưu ma đầy người”
Một người khác lại nhốn nháo lên: “Thật không? Cậu nghe ai nói vậy?”
Người tung tin hào hứng kể: “Cậu đúng là thông tin không nhanh nhạy, phòng ban mình là biết trễ nhất rồi. Cả công ty này đồn lầm cả lên, ai mà không biết” .
Giọng của một người đàn ông vang lên khiến cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong cũng phải kinh tởm: “Này, nếu như tôi mua cô ta một đêm thì được chứ”.
Giọng của một người phụ nữ khác châm biếm nhưng cũng có ý khinh miệt: “Cậu nói xem, người ta chỉ tiếp những người không phải là có tiền thì cũng giàu nứt đổ vách. Cậu thì đáng bao nhiêu tiền?”.
Một người có vẻ tò mò hiếu kỳ khác lại nói: “Nhưng mà các người có nghĩ những người có tiền toàn là lão già, những người đàn ông trẻ tuổi làm gì có nhiều tiền như vậy. Cho nên có lẽ trước giờ cô ta chưa nếm thử qua người đàn ông cường tráng nào đi”
Cả phòng ban nghe thể được một trận cười thỏa thế. Bạch Hiểu Nguyệt ở ngoài nghe người khác chế giễu về mình như thể có chút không cam lòng. Cả đời của cô chưa bao giờ vì tiền mà bán rẻ thân thể ngoại trừ lần đó vì bố cô. Vậy mà những người này nghe tin đồn thất thiệt giá họa cho cô, vu khống cô là loại người phụ nữ không đàng hoàng. Bọn họ thật sự là quá đáng. Nhưng