Chương 283
“Lăng Phong, xuống đây uống rượu chung với bọn mình.”
Cố Thần vừa nói, cả ba cô gái cùng đồng loạt nhìn về phía ba người họ với ánh mắt trừng trừng. Vân Thiên Lâm lên tiếng: “Không sao, bọn anh chỉ uống một ít thôi, không vấn đề gì.”
Cả ba người mới yên tâm một chút, dù sao đi chăng nữa buổi tối uống rượu say vào khó kiểm soát được tình hình, bọn cô lại là con gái không thể khống chế tốt được. Nghe Vân Thiên Lâm đã lên tiếng bọn họ cũng ít nhiều không còn lo lắng.
Thế là buối tối thịt nướng được chia ra làm hai, một bên là ăn; còn một bên là uống. Tuy có chút tách biệt nhưng cũng hài hòa không kém.
Ba cô gái mải nói chuyện mà quên mất tình hình bên kia, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn lại mới phát hiện Vân Thiên Lâm uống khá nhiều. Cô rất lo lắng cho dạ dày của anh, uống rượu không chừng lại càng làm cho dạ dày tái phát bệnh. Bạch Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Vân Thiên Lâm nhắc nhớ. Vân Thiên Lâm nói không sao, đây là rượu dược lâu lâu uống một chút không có bị gì, bảo cô yên tâm. Bạch Hiểu Nguyệt tuy có chút yên tâm nhưng vẫn hơi lo lắng.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba người này uống vui vẻ như vậy, lúc trước cô đã thấy qua ba người bọn họ tụ họp nhưng cũng không có uống nhiều như vậy. Cái loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy không gì có thể lay nổi tình cảm của bọn họ.
Tuy rằng Bạch Hiểu Nguyệt không biết bọn họ trước đó đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô có một loại cảm giác tình cảm bọn họ giống như là cô với Giai Giai thời điểm ở bên nhau.
Cuối cùng, Cố Thần với Lăng Phong hai người hợp sức làm cho Vân Thiên Lâm uống đến say mèm, nhưng chính hai người bọn họ cũng đổ gục xuống bàn. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Vân Thiên Lâm, cũng còn tốt anh say rất an tĩnh, không có náo loạn. Mà Tô Na với Giai Giai hai người ở hai bên nhìn hai người đàn ông đã nằm úp mặt xuống bàn mà thở dài. Đấu với ai không đấu, lại đi đấu với Vân Thiên Lâm, bây giờ thi thảm bại nằm dài trên bàn.
Mỗi người đều tự dìu người đàn ông của mình về phòng. Bạch Hiểu Nguyệt ôm thắt eo Vân Thiên Lâm, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng, ánh trăng vằng vặc, cô mỉm cười hạnh phúc.
Sáu người ở lại Sơn trang Minh Nguyệt đến buổi chiều mới rời đi. Thời điểm đi về, bọn họ cũng không thấy Lý Khanh