Chương 57 Gặp lại người cũ
Cả ba người bọn họ Cố Thần, Lăng Phong và Vân Thiên Lâm đều phóng người tới bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, Cố Thần nói: “Chúng tôi đi với em.” Vân Thiên Lâm ôm vai cô gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Chiếc xe lao vun vút trên đường, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa gây ra tai nạn. Cố Thần lái xe lo lắng hỏi: “Cô ấy có nói đang ở phòng nào của khách sạn Minh Đỉnh không?”
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Em định hỏi nhưng cậu ấy ngắt máy, có lẽ bị tên đó phát hiện rồi.”
Cố Thần không nói gì nữa, anh phanh lại một tiếng kêu mạnh. Tới trước khách sạn, ai nấy nhanh chóng đi vào. Cố Thần đi tới quầy lễ tân, đẩy Bạch Hiểu Nguyệt lên, cô hiểu ý liền nói: “Xin chào, tôi muốn hỏi nãy giờ có một cô gái chiều cao khoảng một mét sáu, da trắng, cô ấy đi theo một người đàn ông lạ mặt nào không. Chúng tôi đang rất gấp.”
VietWriter
Cô gái lễ tân tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng được ạ.”
Bạch Hiểu Nguyệt như sắp phát khóc nói: “Cô ấy sắp bị người ta cưỡng ép rồi. Cô giúp tôi có được không?”
Cố Thần đi tới đập bàn quát mắng: “Gọi tổng giám ra đây cho tôi, nói với anh ta tôi là Cố Thần, tôi có chuyện cần nói với anh ta.”
Lễ tân thấy thái độ của Cố Thần không phải là người bình thường và cả hai người đàn ông đứng sau kia. Cô ta liền gọi cho tổng giám đốc xử lý. Tổng giám đốc vừa nghe là Cố Thần, ông ta vội vàng đi ra cúi đầu chào.
Cố Thần sau khi tra hỏi vài câu, tổng giám đốc quát tháo nhân viên không biết người trước mặt là ai liền bảo bọn họ trả lời hết tất cả các câu hỏi của Cố Thần.
Khi đã có số phòng của Trần Gia Gia, mọi người tức tốc lên đó. Cố Thần đạp tung cửa khách sạn. Hành động của anh biểu thị cho tâm trạng của anh. Hiện tại anh rất nóng lòng muốn biết Trần Gia Gia thế nào rồi.
Bước vào bên trong, đập vào mắt tất cả mọi người là một lão già béo ục ịch đang đè trên người của Trần Gia Gia, cô đang cố gắng gào thét trong vô vọng. Cố Thần lửa giận trong mắt, sải bước dài tới tung cước đá văng tên già sàm sỡ ra.
Đọc nhanh ở VietWriter
Trần Gia Gia trên giường đã không còn mảnh áo che thân, Bạch Hiểu Nguyệt chạy tới lấy chăn che người cô lại. Bạch Hiểu Nguyệt cũng xem xét thân thể của Trần Gia Gia, trừ một vài dấu hôn trên người ra thì còn lại vẫn chưa có gì.
Vân Thiên Lâm và Lăng Phong nhìn kỹ mới biết ông ta chính là lão họ Lưu, Cố Thần chắc có lẽ đã biết nên mới đánh hắn cho tơi tả. Cố Thần mắng: “Đồ khốn nhà ông, lại dám ức hiếp con gái nhà lành. Hôm nay ông tới số rồi.”
Lão già éo ục ịch họ Lưu đó bị một đám người xông vào phá chuyện tốt, lão ta còn bị đánh đập tơi bời, bị mắng không thương tiếc liền nói: “Tôi với cô ta đã đính hôn rồi, đây cũng là chuyện nên làm thôi mà.”
Trần Gia Gia trong cơn phấn khích cơ thể, kìm nén lại bản thân mình nói: “Đừng tin hắn ta…không ..phải…là..hắn..ép buộc…”
Bạch Hiểu Nguyệt ôm Trần Gia Gia an ủi: “Mình tin cậu mà, cậu yên tâm nhé, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”
Lăng Phong và Cố Thần đi đến xem xét tình hình của Trần Gia Gia nói: “Cố Thần, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, Trần Gia Gia cô ấy có vẻ không chịu nổi nữa rồi.”
Cố Thần nghe thấy thế liền nhét tất thối vào mồm của lão già béo đó rồi ôm Trần Gia Gia đến bệnh viện.
Đó là một sự kiện đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Trần Gia Gia, sau khi ra viện trở về trạng thái bình thường. Cô cảm ơn tất cả mọi người đã cứu cô hôm đó không ngớt đặc biệt là Cố Thần.
Chẳng bao lâu sau lại đến tết, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt sau khi đi thăm bố mẹ của Bạch Hiểu Nguyệt xong, bọn họ trở về biệt thự của nhà họ Vân đón tết.
Bạch Hiểu Nguyệt bình thường sống chung với anh tùy tiện, thế nào cũng được nhưng khi đến nhà họ Vân cô phải biết biết giữ ý tứ, không được để người ta nói ra nói vào Vân Thiên Lâm nên cô có chút không thoải mái.
Có điều bù lại, Bạch Hiểu Nguyệt có ba ngày để tìm hiểu về ngôi biệt thự này. Càng tìm hiểu Bạch Hiểu Nguyệt lại càng mở rộng tầm mắt về độ xa xỉ của ngôi biệt thự này và độ giàu có của nhà họ Vân. Nếu quy về số tiền, Bạch Hiểu Nguyệt sẽ không biết là bao nhiêu vì đằng sau nó là cả một hàng dài số không.
Sau khi trải qua ba ngày đón tết nhà họ Vân, được đón tiếp nồng nhiệt, Vân Thiên Lâm chở cô về nhà nghỉ dưỡng mấy hôm.
Chẳng mấy chốc lại hết tết, Bạch Hiểu Nguyệt cũng đã thực tập xong ở công ty Bạch Vân Khê làm cho nên bây giờ hiện tại cô rất rảnh. Bạch Hiểu Nguyệt nằm trên giường xem ti vi nhưng đầu óc nghĩ làm cách nào để thuyết phục Vân Thiên Lâm để cô đi làm. Cô nghĩ ra một cách liền lập tức đến thư phòng, Vân Thiên Lâm đang ngồi bên trong xử lý công việc.
Bạch Hiểu Nguyệt rón rén đi tới, hù anh một cái nhưng phản ứng của Vân Thiên Lâm lại làm cô chán nản. Anh chỉ quay lại ôm cô vào lòng nói: “Có chuyện