Bên anh,sau khi có một ngày dài trên công ty nay đã trở về nhà.
Nhưng quái lạ tại sao căn nhà lại sáng mà ấp ám hơn bình thường,nhận ra điều gì đó anh không nghĩ nhiều mà tiến vào nhà ngay.
- Ba mẹ, con về rồi.
Hai người về từ khi nào vậy?
Anh vừa vào nhà vừa hô tiếng gọi lại đi xung quanh nhà nhưng chẳng thấy ai còn cả,ngay cả Kiều Vy cũng không.
Bỗng nhiên anh chú ý đến tờ giấy được đặt trên bàn phòng khách,tò mò nên mở ra xem.
" Con trai thân mến của ba mẹ.
Nếu con về nhà thì tự kiếm đồ gì ăn đi nhé,ba mẹ bận đưa con dâu đi chơi tối rồi" - Đó chính là nội dung của mẩu giấy kia.
Đọc xong anh cười trừ bởi mấy dòng chữ này,đến ngay anh còn không biết được đâu mới là con ruột của hai người đấy nữa chứ.
Nhưng chợt hắn nhớ ra điều gì đó liền chạy một mạch ra ngoài tiến tới căn phòng kho ấy.
Mọi thứ được cô trang trí trong đó đều bị anh thu lại hết,chưa thấy có điều gì bất thường hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ông bà Lâm mà biết anh làm điều này với cô ắt sẽ đuổi anh ra khỏi nhà mất.
- Haiz....!Sợ quá,cứ kiểu như này đau tim chết mất.
Nhà hàng mà cô tới ăn theo lời kể của ông Lâm thì đây là nhà hàng mà ông đã cầu hôn bà.
Nhà hàng không quá sang trọng,trang trí cũng chẳng cầu kì nhưng nó mang một phong cách vô cùng riêng biệt,lại mang không khí nhẹ nhàng thoải mái.
Ông bà đặt phòng riêng để có thee nói chuyện thoải mái,nào ngờ đâu trùng hợp tới mức mà lại chính là căn phòng mà 30 năm về trước ông cầu hôn bà tại đây.
- Không thay đổi gì nhiều nhỉ!? - Ông Lâm nhìn quanh rồi cười nói!
- Đúng vậy vẫn như xưa,không biết là đồ ăn thế nào thôi ! - bà Lâm cũng theo đó mà trả lời luôn.
Nhìn hình ảnh này của hai người lớn tuổi phía đối diện, cô cũng phì cười theo đó.
Đây cũng là hình ảnh cô mong muốn,hình ảnh cô luôn nghĩ tới mình trước tương lai sau này.
Nhưng khó lắm người ơi, nhưng cũng chính vì cái suy nghĩ này mà cô nghĩ lại cảnh cô cùng với A Hạo,trong thời gian yêu đương mù quáng như vậy,cô cũng suy nghĩ về những thứ này mà không ngờ rằng mọi chuyện như một gáo nước lạnh tạt vào cô vậy.
Thấy vẻ mặt của cô đượm buồn,hai ông bà Lâm mới biết mình đã thể hiện hơi tái quá,liền ngại ngùng thanh minh :
- À,con đừng để ý gì nha bọn ta nhất thời thôi!
- Dạ không sao đâu ba mẹ,hai người cưới nhau 30 năm rồi vậy mà vẫn tình cảm thật đấy!
- À ừ......!Hay là,ta gọi chồng con đến nhé!?
- kh...không cần đâu ạ!
- Aiz con cứ ngại làm gì.
Mẹ nó gọi cho thằng Hoàng đi,cho đủ đôi già,đôi trẻ!
Ông Lâm vừa mới dứt lời,bà Lâm cũng đã mở máy ra gọi điện rồi.
Chính cô còn không kịp ngăn cản luôn cơ mà.
Phía anh, đang thoải mái bởi chẳng có ai làm phiền hắn,nhưng thực chất ngày bình thường cũng có ai dám làm gì hắn đâu chỉ khác là bình thường có người giúp việc đi ra đi vào,nên anh không thể tự nhiên cho được.
Đang