-Anh với Triết Quý là bạn với nhau sao?
- Xã giao thôi!
Cô bĩu môi nói :
- tôi thấy anh ta tốt đấy,vừa đẹp trai lại nhà giàu, còn ấm áp.
Đấy là mẫu bạch mã hoàng tử lý tưởng trong lòng tôi đấy.
- Cô có bị mất não không vậy,hay mắt bị tổn thương rồi,sao có thể nhìn chúng cậu ta được?
- Gì cái này đâu liên quan đến việc tôi có bị mất não hay không,nói từ tận đáy lòng luôn á.
- Chậc,đúng là phụ nữ chỉ biết mơ mộng hão huyền.
- Không phải gánh đàn ông các anh cũng chỉ mê cái đẹp sao?.......!- không nói với anh nữa,tôi đi rửa tay đây.
Cô biết tính anh cứng đầu ,anh lại rất thông minh và mạnh miệng,nên cô không muốn tranh cãi với anh làm gì.
Bèn lấy cớ là đi rửa tay để tránh đi.
- Gì mà đẹp trai nhà giàu,tôi có đủ cả mà? - anh phụng phịu suy nghĩ.
Để tới được phòng vệ sinh phải đi qua gian nhà bếp.
Chỉ cần đi qua thôi cô cũng có thể cảm nhận được mùi thơm rồi.
Bỗng nhiên cô nảy ra một suy nghĩ nào đó,nụ cười nham hiểm trên gương mặt cô hiện lên,cô mon men vào phòng bếp.
- Chị,đây là món đồ của em sao?
- oh,phải rồi?
Thấy người phục vụ bếp có vẻ ngạc nhiên,cô liền nói :
- À, người con trai ngoài kia là bạn em,em muốn troll anh ta một chút không biết có phiền không ạ?
- Ừm được thôi,em muốn trêu bạn như nào!
- Bột ớt Tứ Xuyên đây phải không ạ,cho em bỏ một chút vào bát mì này! - cô hí hửng nói
- Bát...bát mì này sao? Đây là mì hoa trứng,nó hơi hơi ngọt sao lại cho bột ớt vào nó lạc vị lắm.
- người phụ bếp Nhẹ nhàng giải thích.
- Aiz,không sao đâu ạ,thế mới là troll chứ.
Chị yên tâm,bạn em có bị sao em sẽ chịu trách nhiệm.
Thấy cô khăng khăng làm vậy, người phụ bếp cũng gật đầu đồng ý liền cho một thìa bột ớt Tứ Xuyên vào trong bát mì hoa trứng của anh.
Tuy chỉ là một thìa cafe nhỏ nhưng ớt Tứ Xuyên mà,đâu phải cay như mức bình thường.
Xong cô cũng vui vẻ trở về bàn ăn của mình.
Ngay sau đó là người phụ vụ mang đồ ăn ra.
Sở dĩ quán có tên gọi là " mì bát sứ" bởi mì được đựng trong những chiếc bát làm bằng xứ với hoa văn vô cùng đẹp mắt và tinh sảo.
- Mì sốt bò Tứ Xuyên và mì hoa trứng của hai người nhé,chúc quý khách ăn ngon miệng.
- Em cảm ơn!
Không những bát bên ngoài đẹp mà bên trong cũng được trang cũng này nọ nữa,không biết do nó đẹp hay do cô đã đói quá mà nhìn kiểu gì cũng thấy ưng.
- Ăn ngon miệng nhé!
Cô vui vê chúc anh ăn ngon miệng,anh cũng cười theo như hùa theo cô nhưng anh đâu biết nụ cười ấy lại là nụ cười hóng chờ sự trêu đùa tinh nghịch của cô.
Anh cũng động đũa lên ăn ngay sau đó,nhưng chỉ vừa mới ăn được một miếng thôi hương vị lạ lạ đã khiến anh chững lại.
Anh không ăn được cay,rõ ràng trong menu mỗi món ăn đã được ghi lại những nguyên liệu tạo nên nó,món anh gọi hoàn toàn không có chút nguyên liệu nào liên quan đến ớt và ngay cả hạt tiêu,vậy tại sao nó là cay đến vậy?
Tất nhiên một thìa ớt nhỏ sẽ chẳng là gì nhưng đó là đối với người ăn được cay, còn đối với anh thì lại khá khó khăn đấy.
Đưa mắt lên nhìn cô,ánh mắt mong chờ và dáng vẻ cười khúc khích đó làm anh đoán ra được điều gì đó.
Bảo sao cô đi rửa tay thôi cũng lâu như vậy.
Để không bị bẽ mặt,anh ăn hết bát mì đó.
-A.....Anh ta ăn được cay sao? - Cô ngạc nhiên nghĩ bụng.
Sau khi ăn no nê,ai cũng ăn hết bát của mình.
Anh đứng dậy trả tiền rồi đi chạy ngay ra xe phần ghế lái của mình như tìm thứ gì đó.
- Chậc,lại không mang theo thuốc rồi.
Cô đi ra ngay sau đó,để không bị cô phát hiện anh liền vờ như chẳng có chuyện gì mặc dù bụng mình đã cảm nhận được hiện tượng lạ rồi.
- Đi chậm thôi trời,làm như công an dí anh không bằng.
- Nếu không đi nhanh thì sao cô biết được tốc độ thật của xe xịn như nào.
- Xì,chỉ biết khoe của là giỏi.
Đau rồi,bụng của anh hiện giờ đang đau đến mức mà nét mặt của ảnh phải nhăn lại muốn nhanh chóng về đến nhà để xuống thuốc nhưng sao cô hay bắt bẻ quá.
Thấy cô phụng phịu lại cũng muốn an toàn cho cả hai,anh đành nhẫn nại mà giảm tốc độ xuống.
Cuối cùng sau gần 20 phút