Một ngày mới lại bắt đầu,tiếng chuông đồng hồ vang lên kèm theo ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa sổ nữa.
Lúc này,anh từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên,hôm qua quả nhiên là một đêm kinh khủng.
khẽ người ngồi dậy,anh cảm nhận được tay mình bị vướng bởi thứ gì đó liền nhìn sang bên cạnh.
Thật ngạc nhiên khi từ hôm qua đến giờ cô vẫn ngồi ở đó bên cạnh anh, không ngờ cô vẫn trực ở đây tại anh cứ tưởng khi anh ngủ say cô sẽ tách ra chứ.
Anh không vội xuống giường mà tựa lưng vào thành giường,hai con mắt nhìn cô trìu mến.
Tại sao cô lại đẹp đến vậy, không phải vẻ đẹp kiêu hãnh mà là vẻ đẹp của tự nhiên nó như một ma lực nào đó mà quyến rũ lòng người vậy.
Khẽ đưa tay sờ nhẹ lên gò mà trắng mịn của cô,trước mặt anh cô giờ giống như là nàng thơ vậy.
Bỗng nhiên cô khẽ động người như để kéo anh về lại với hiện tại.
Xong anh xuống giường bế cô lên giường để ngủ thoải mái hơn,bù đắp lại cả đêm hôm qua.
Rồi sửa soạn cho bản thân mình.
Xuống dưới nhà,hương thơm của đồ ăn đã làm bụng anh réo lên.
Phải, giống như mọi lần bà Lâm lại dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng,còn ông Lâm tuy không giỏi bếp núc nhưng cũng dậy để giúp vợ mình hoàn thiện bữa sáng.
- Dậy rồi hả,mau lại đây ăn sáng đi.
Kiều Vy đâu rồi!?
- Cô ấy ơi mệt nên con để ngủ thêm tý nữa,mẹ cứ chia đồ ăn ra tí sẽ hâm lại a!
- Hả Kiều Vy bị ốm sao? Có nặng không hay thử đi đến viện kiểm tra xem thế nào! - Bà Lâm nghe vậy lo lắng nói.
- Không cần đâu mẹ,tại hôm qua đi tiệc về muộn chưa ngủ đủ mắt ý mà.
- Chậc,con đấy chả quan tâm đến sức khỏe vợ mình gì hết.
Cứ thấy tiếc tùng là lại dán mắt vào.
Con với ba con giống nhau y như đúc!
- Gì ,sao lại lôi tôi vào?
Ông Lâm ngôi bên cạnh đó ngạc nhiên,trơ mặt thanh minh.
Tự nhiên chửi con lại vạ sang mình rồi.
- Oan lắm sao,nó học tính ông đấy!
- Aiz,thôi được rồi mà nốt lần này thôi không giám có lần sau thưa mẫu hậu!
- Nhớ đấy....!Để ý ta nấu cháo bổ cho Kiều Vy ăn.
Trời ạ,khổ thân con dâu tôi không chứ lị.
Hai ba con nhìn nhau lắc đầu trước sự lo lắng và phàn nàn tứ phía vợ và mẹ của mình.
Trông hai người này có giống bị thất sủng không chứ lị.
Sau khi ăn no nê xong bữa sáng,anh cũng rời nhà mà đến công ty ngay sau đó.
Ở nhà bà Lâm bận bụi nấu bát cháo hầm sâm cho cô ăn.
Khi nấu xong,cháo còn nóng hôi hổi bà nhanh chóng cầm lên đến tận phòng cô để cho cô ăn rồi.
- Kiều Vy...Kiều Vy ta mở vào nhé!
Bà đẩy cửa từ từ bước vào phòng.
-Kiều Vy con sao rồi, thằng Hoàng này chằn tâm lý gì hết.
Haiz,Kiều Vy ơi......!
Bà Lâm đặt bát cháo xuống bàn rồi tiến đến giường nơi cô đang ngủ say.
Ngồi xuống khẽ lay người cô.
Bấy giờ cô mới từ từ mở mắt ,đầu tóc bù xù mà ngồi dậy vươn vai.
- M....mẹ!?
- Ừm,ta nghe nói con mệt trong người,có nấu ít cháo.Con ra vệ sinh cá nhân đi rồi ra ăn cháo,ta mang cháo lên đây rồi.
Cô vui vẻ gật đầu.
Vớ lấy chiếc điện thoại của mình,mở máy lên thì trao ôi hơn chục cuộc gọi nhỡ của Xuyễn Chi gọi cho mình vì hôm qua vô tình tắt đi chuông báo điện.
Giờ cô mới nhớ ra hôm nay mình có buổi phỏng vấn bên Hoan Phan lúc 8 giờ sáng,mà bây giờ đã là 7h30 rồi.
Thấy vậy cô liền bật dậy khỏi giường vội vã chạy vào phòng vệ sinh soạn đồ.
- Kiều Vy con không ăn cháo sao?
- Dạ mẹ cứ để đấy,con sẽ ăn sau ạ.
- Thế có thuốc thang gì chưa,đi đâu mà vội thế!?
- Con có chút việc phải ra ngoài,đi chút con về liền ạ.
Cô nhanh nhẹn xuống nhà,kịp chào ông Lâm một cái rồi rời đi thật nhanh ra ngoài.
Chạy ra đường cái,cô vẫy nhanh một chiếc taxi đến thẳng Hoan Phan.
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa,vẫn là Xuyễn Chi.
Cô biết thể nào nghe máy sẽ bị chửi cho te tua nhưng dù sao cũng nên nói một câu một lời với Xuyễn Chi chứ.
- A....Alo!?
- Aiz,cậu bị nổ não sao mà giờ mới nghe điện.
Tớ gọi