Có chuyện gì hả ,kể tao với!
- không có chuyện gì đâu!
- kể đi kể đi kể đi mà!!!!
- Haizz,có gì đâu, mình không thích anh ta nữa thì bỏ thôi!
- cậu mê ổng như điếu đổ ý bỏ là bỏ sao được!?
Quá hiểu nhau rồi,HỒI còn yêu cô yêu A Hạo như sức sống,mê như điếu đổ vì A Hạo là người cô thích thầm 2 năm trời rồi cũng phải mất khoảng thời gian mới tán đổ được anh cùng thêm 5 năm yêu nhau,bên nhau sao mà không dứt cho được?
kítt
- gì vậy trời,phanh này lộn cả xe đấy!
Bỗng Xuyễn Chi phanh gấp lại khiến cả hai úp về phía trước.
Hết hồn cô nói!
- mình biết sao cậu bỏ anh ta rồi!
- ???
khó hiểu nhìn về phía trước,thấy ngay đôi tra nam cẩu nữ đó đang khoác vai nhau vui vẻ qua đường.Mặt cô tối sầm lại, vẻ buồn rầu hiện trên khuôn mặt của cô, những kí ức đó lại theo cảm xúc mà hùa về....
Xuyễn Chi như biết được cảm cúc của cô liền phóng nhanh đi đến chỗ hai người kia vờ như đi ẩu.Nhiên Y giật mình thu chân lại ngã xuống chẳng may bị chật chân,tên A Hoạ đoa cuống cuồng đi đến đỡ và ngẩng lên nói trước khi Xuyễn Chi phóng đi mất!
- Nè đi không biết nhìn sao mắt để nhà à?
- A xin lỗi nha, nhưng mà đôi tra nam tiện nữ hai người bớt làm tình trên đường đi nha,kẻo có người đâm thật!
Xuyễn Chi vừa đi vừa quay đầu nói trêu ghẹo,Cô cũng phì cười vì chỉ có Xuyễn Chi mới có thể khuây khoả cô.
- K....Kiều Vy?
Ở Bên đó dường như A Hạo đã nhận ra dáng vẻ ngồi đằng sau là của cô.
- Gì cơ, người đó là nhỏ Kiều Vy sao?
- à không không, không phải,em có sao không!
- em không sao và may là con cũng vậy!
- thật không,hay anh đưa em đi khám lại nhé!
- huhu,vậy cũng được,em sợ bị ảnh hưởng tới con!
- đi thôi,khám lại cho chắc!
- Dạ, đúng mỗi anh chiều em nhất.Nếu người ban nãy mà là Nhỏ Kiều Vy em chắc chắn sẽ không tha cho cô ta!
- Thôi thôi đi nào!
Thế là sợ cái thai đó có chuyện gì,hai người dắt tay nhau đi viện khám,quả là cái thai của sự lén lút nó như quả trứng vàng rổ hoa ngọc cần được nâng niu,hứng trọn yêu thương!
Bên phía của cô,hai người vào quán nước ngồi tạm.Biết không thể dấu được xuyễn chi nữa,cô liền kể hết sự việc đến cuối cho Xuyễn Chi nghe.
Nghe xong Xuyễn Chi tức đến điên người nói to:
- Nết sống kiểu gì mà chán vậy?
- THÔI chuyện qua rồi mà!
- Cậu hiền quá rồi đấy cậu có biết không,cứ bị người ta chà đạp như thế sao?
- Haiz,mình quen rồi,với lại không có họ nuôi thì sao mình được lớn lên và sống đến ngày nay?
- Từ trước đến giờ cậu có được sống trọn vẹn không hay là sống không bằng chết?
- xuỵt xuỵt có gì thì nói nhỏ thôi
- Có gì chứ,cậu sợ ai đồn à sợ gì,nói ra bọn họ còn sợ hơn!
- nhưng chúng ta đang ở nơi đông người!?
Cô ghé sát vào tai của Xuyễn chi và nhắc nhở.
Vì tức quá mà Xuyễn Chi quyên mất hai người đang trong quá cafe, quay đầu nhìn sang rất nhìu người bên bàn khác đều nhìn về phía bàn hai người đó ngồi rồi nghe ngóng chuyện.Cảm thấy bị mất mặt, Xuyễn Chi lia lịa gãi đầu xin lỗi còn cô thì chỉ muốn chui mặt xuống gầm bàn để tráng sự xấu hổ này.
- thế định như nào! chả nhẽ cậu để im thế à?
-Không thì sao nữa?
-Cậu nhảy lên đấm thằng kia luôn sợ gì,đã cưới nhau đâu mà sợ!
- Anh ta không phải người muốn chạm là chạm đâu
-Hơ cậu nghĩ quá rồi,ai mà chả giống nhau.
- Anh ta là Lâm Bảo Hoàng!
- Phụt
- !!!!!
Nghe đến cái tên đó, Xuyễn Chi sặc nước và lại một lần kêu to lên,khiến mọi ánh mắt lại đồ dồn vào chỗ cô một lần nữa.
- Ý cậu là người nối dỗi gia phả nhà lâm kia đó hả?
- ừm ,hửm!
- ôi trời!
Xuyễn chi như không tin vào tai mình,tại sao một dòng tộc lớn và hùng mạnh như đế chế thời xưa vậy mà