Bỏ trốn thì bỏ trốn, tuy không rõ là có ẩn tình gì nhưng rốt cuộc cũng là Tam hoàng tử phi tương lai, thế mà lại bỏ nhà theo nam nhân khác.
Sau này nếu có thể mang nữ nhân này trở lại thì nàng cũng đã hỏng thanh danh, không còn tư cách gả vào hoàng gia nữa.
(*bỏ nhà theo trai)
Đặng thiên sư* nghĩ thầm, bỏ trốn cũng là chuyện liên quan đến danh dự của gia đình một nữ nhân, cũng sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc hổ thẹn, miễn là còn một đường cứu vãn thì Tô Lang cũng sẽ không chạy đến chỗ bệ hạ mà phơi bày chuyện xấu trong nhà, nên nếu hôm nay hắn có thể nói ra như vậy thì mười mươi là sự thật.
Đặng thiên sư tuy giống quan gia, trong lòng vẫn còn có rất nhiều nghi ngờ thế nhưng cũng có một vấn đề muốn được giải đáp: Vì sao phi tần được trời lựa chọn của Tam hoàng tử lại bỏ chạy theo người khác?
Hắn điềm tĩnh mà vuốt ve bộ râu rậm của mình, đáp: “Quan gia, theo như bát tự thì Tô thị và Tam điện hạ đúng là giai ngẫu thiên thành*, quả thật không tồi.
Nhưng hiện tại nàng đã bỏ trốn, thế thì có thể chứng tỏ một điều.” (*trời sinh một cặp, xứng đôi vừa lứa)
“Điều gì?”
“Đây là ý trời.” Đặng thiên sư nói, lắc đầu thở dài.
“Hửm? Ý trời là thế nào?”
“Chính là muốn nói, cho dù có người, rồi có giờ phù hợp, thế nhưng, giữa đường xảy ra biến cố nên hiện tại Tam hoàng tử không nên thành thân.”
“Biến cố gì?”
“Cái này……” Tròng mắt Đặng thiên sư xoay chuyển một chút, rồi đột nhiên sáng lên, “Cái này, chuyện này cần phải hỏi quan gia.”
Quan gia nghe không hiểu gì: “Thiên sư, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói rõ đi.”
“Bần đạo* nghe nói, trước kia Tam điện hạ vẫn luôn không muốn thành thân là bởi vì hắn muốn cầu phúc cho quan gia.
Khi ấy chuyện luyện đan của quan gia là quan trọng hơn cả, Tam điện hạ vì quý long tử**, lại còn là nhi tử của quan gia, nói thế tức là hắn cũng rất hiếu thuận, khiến trời cao cũng cảm động, đây là trời cao là thành toàn cho hắn, cũng là thành toàn cho quan gia!” (*cách xưng hô của một thiền sư là tín đồ Đạo giáo) (** chỉ vua)
“Hóa ra là thế này sao…” Quan gia hiểu ra.
Lúc sau, vị Đặng thiên sư này từ chỗ của quan gia đi ra thì lén lút lau mồ hôi, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật, may mà bần đạo phản ứng rất nhanh.
Tam điện hạ, ngươi thế mà cũng làm khổ ta quá!
Sau khi Đặng thiên sư rời đi, bộ dạng quan gia hơi do dự, trầm tư chốc lát, rồi gọi cấm trung thị vệ: “Sơ Lục, ngươi mang vài người đi tìm nữ nhi bỏ nhà đi của nhà Tô Lang kia đi.
Cho dù có bỏ đi thì cũng phải tìm được nơi trốn.”.”
“Tuân chỉ.
Quan gia, nếu tìm được nàng thì có cần phải mang về đây không?”
“Trước tiên không cần.”
Sính thư chưa hạ, thân cũng chưa định đâu, thế thì sao phải bắt người? Thanh danh của nữ hài cũng đã bị hủy hoại, có mang về cũng vô dụng.
Quan gia cảm thấy mình cũng không phải một vị hôn quân, hắn nói, “Trẫm vốn muốn xem xem liệu có phải ai đó giở trò gì hay không.”
“Vi thần đã hiểu!”
……
Ngày 17 tháng 9 vốn là ngày đính hôn của Tam hoàng tử mà Tô gia lại truyền tin đến rằng “Tô Mộc bị bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi” khiến tất cả đều bàn tán xôn xao sôi nổi.
Trước đó Tô Mộc không có bị bệnh gì, thế mà lại cố tình lúc này bệnh đến mức “nằm liệt giường không dậy nổi”, có quỷ mới không tin là không có gì kì lạ.
Giấy cũng không gói được lửa, rất nhiều người đã sớm nghe được rõ ngọn nguồn.
Quan gia cho gọi Vân Vi Minh vào cung, phụ tử hai người nhìn nhau, đều không nói lời nào.
Cuối cùng là quan gia thở dài một tiếng, hỏi: “Ngươi đều nghe nói rồi?”
“Vâng.” Tam Lang đáng thương trông như hồn bay phách lạc, thậm chí cũng không muốn nói nhiều lời.
Quan gia có chút không đành lòng, an ủi hắn: “Không phải khổ sở, về sau cho ngươi chọn người khác tốt hơn, Tô thị nữ kia không có phụ đức*, không cưới cũng tốt.” (*đức của người phụ nữ)
“Vâng, tạ ơn phụ hoàng.”
Quan gia lại an ủi tiểu nhi tử vài câu nhưng tinh thần người này trước sau cũng không vực dậy nổi.
Quan gia nghĩ thầm, ai gặp được chuyện này đều sẽ không thể vui vẻ, Tam Lang chỉ là có chút thẳng thắn, mọi hỉ nộ đều ở trên mặt.
Sau khi Vân Vi Minh từ chỗ cha hắn đi ra thì ngáp một cái, vừa nãy mặt hắn đều tê lại, cơ bắp căng cứng.
Sau khi rời khỏi hoàng cung hắn không về nhà mà đến chỗ của Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu lại đang nhốt mình ở trong phòng thêu hoa.
Nàng cảm thấy mình rất cần phải bồi dưỡng khí chất của nữ nhân một chút, nên hôm nay mặc một thân áo váy hồng phấn, trên đầu đính ngọc lục bảo, chân đi một đôi giày thêu hồng phấn là đồ đôi với chiếc váy, nàng ngồi ở ghế trên, đưa chân lên bắt chéo, nhàm chán mà rung mắt cá chân khiến cho quả cầu thêu trên mũi giày của nàng cứ thế mà chuyển động theo.
Vân Vi Minh liếc Hàn Ngưu Ngưu một cái, Hàn Ngưu Ngưu có chút không rõ, hỏi hắn: “Điện hạ, ngươi nói ta mù sao?”
“Mù.”
Hàn Ngưu Ngưu hiểu ý, lập tức đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Hắn đem ghế con tới ngồi bên cạnh nàng, cố hết sức mà vươn tới nhìn, rồi hỏi: “Nàng thêu cái gì vậy?”
Lâm Phương Châu xoay người, đưa lưng về phía hắn, “Không cho ngươi xem.”
Hắn cười rồi lại tới gần, “Ta nhìn xem…… Ha ha, xúc xắc? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người thêu xúc xắc đấy.”
Lâm Phương Châu có chút ngại ngùng, “Vốn dĩ là muốn thêu con dế mèn nhưng lại quá khó nên ta đành bắt đầu từ những thứ đơn giản trước.”
Xúc xắc hình vuông, đường nét vuông vức, lại thêu thêm mấy chấm nữa, đúng là rất đơn giản.
Lâm Phương Châu vừa thêu xúc xắc, vừa hỏi hắn: “Hôm nay ngươi đính hôn mà trong cung không có việc gì sao?”
“Hả? Không rõ nữa.”
“Không, không rõ? Ngươi có ý gì? Không rõ là không rõ cái gì?”
“Người đính hôn với ta bỏ trốn rồi.”
Lâm Phương Châu kinh ngạc, không cẩn thận mà đâm vào tay, lập tức đau kêu, “Ai ui!”
“Nàng cẩn thận một chút.”
Hắn kéo lấy tay nàng, thấy ở bụng ngón trỏ của nàng có một giọt máu chảy ra, hắn không nói hai lời mà cúi đầu, đưa ngón trỏ của nàng vào trong miệng, nhẹ nhàng li3m mút.
Đầu lưỡi mềm mại ấm áp quấn lấy bụng ngón trỏ của nàng, xúc cảm này có chút tinh tế thoáng qua rất nhanh, khiến nàng hơi thất thần.
Đợi cho nàng phản ứng trở lại thì lập tức rút tay về, ánh mắt xa cách mà nhìn hắn: “Sao lại như vậy?”
Hắn li3m môi một chút, vô tội nói: “Cái gì?”
“Chuyện Tô Mộc bỏ trốn có liên quan tới ngươi hay không?”
Hắn quay mặt đi không nhìn nàng, nhỏ giọng nói, “ Liên quan gì chứ, người bỏ trốn cùng nàng ấy cũng không phải ta.”
Tuy vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất vô tội và oan ức, thế nhưng trực giác của nàng nói rằng: Việc này chắc chắn liên quan tới hắn!
Đôi tay nàng giữ lấy mặt hắn, quay đầu hắn lại đối mặt với nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói, “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi sẽ không bao giờ nói dối ta.”
Đôi mắt hắn rũ xuống, “Ừ.” Mặt bị tay nàng giữ lại, không hiểu sao mà làm cho trong lòng hắn nổi lên một trận khô nóng.
Lâm Phương Châu hỏi: “Tô Mộc thật sự bỏ trốn à?”
“Ừ.”
“Với ai?”
“Với biểu ca của nàng ấy.”
“Tại, tại sao ngươi lại biết?”
“Nàng ấy và biểu ca của mình vốn là tình chàng ý thiếp, sớm đã có ý định chung thân, nghe nói phải gả cho một vị hoàng tử đoạn tụ, nàng rất không cam lòng, biểu ca của nàng lại không chịu được việc nàng phải gả cho một người đoạn tụ.
Hai người họ thống khổ rồi do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cùng nhau chạy trốn,” hắn kể đơn giản chuyện cũ của Tô Mộc, rồi hỏi, “Có phải rất động lòng người không?”
Lâm Phương Châu buông hắn ra, dở khóc dở cười nói, “Bây giờ ngươi còn quan tâm là động lòng người hay không ư? Người kia là — ” Nói tới đây, Lâm Phương Châu đột nhiên nheo mắt lại, “Từ từ đã, tại sao ngươi biết rõ thế được?”
“Ta —”
Không đợi hắn trả lời, nàng lại tra hỏi: “Ngươi sớm biết rằng Tô Mộc sẽ bỏ trốn đúng không? Cho nên dù ngươi không muốn thành thân nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng đính hôn… Không đúng không đúng, tại sao ngươi lại biết được cuối cùng sẽ đính hôn với Tô Mộc? A, đúng rồi!” Nàng vỗ tay một cái, “Là Đặng thiên sư! Ngươi hối lộ Đặng thiên sư đúng không, cho nên hắn làm một cái trắc tự* cho ngươi, đến lúc chọn chỉ việc chọn Tô Mộc?” (*bói chữ)
Vân Vi Minh đột nhiên cúi người, hôn mạnh lên mặt nàng, không đợi nàng phản ứng đã lập tức rút về ngồi trên chiếc ghế con.
Hắn mang ý cười trong suốt mà nhìn nàng, mặt mày trìu mến, nói: “Tỷ tỷ thật thông minh.”
Bị hắn đùa giỡn, khuôn mặt Lâm Phương Châu có chút thẹn thùng.
Trước nay đều là nàng đùa giỡn người khác, hiện tại rốt cuộc cũng bị báo ứng sao…
Lâm Phương Châu trợn trắng mắt, che đi vẻ ngại ngùng của mình, nói: “Quá khen quá khen, ta có thông minh cũng không bằng một ngón tay của ngươi.”
“Tỷ tỷ không cần xem nhẹ bản thân, nàng chỉ động một đầu ngón tay bảo ta hướng nào thì ta đi hướng đấy, thế mới nói, đầu ngón tay của tỷ tỷ rất lợi hại.”
“Khụ.” Lâm Phương Châu bị hắn đùa giỡn mà mặt già đỏ lên.
Nàng lại hỏi: “Ta vẫn không hiểu lắm, nếu ngươi có thể hối lộ Đặng thiên sư, vì sao còn muốn mất công đính hôn với Tô Mộc rồi bức người ta bỏ trốn, tại sao không để Đặng thiên sư trực tiếp nói cho quan gia là bây giờ ngươi không thể đón dâu?”
“Ngươi cho rằng phụ hoàng ta dễ lừa gạt vậy sao? Phóng đại quá thì hắn sẽ không tin, Đặng thiên sư cũng không muốn nói như vậy.
Hắn là người thông minh cẩn thận, nhiều năm qua không can thiệp đến chuyện các phe phái tranh cãi, cũng có mối quan hệ tốt với nhiều nơi, sự tài trí này có thể thấy được một chút.”
Vốn là quốc sư của cả một thế hệ, Đặng thiên sư rất thông minh, cũng rất khiêm tốn.
Ông chưa bao giờ tham gia vào bất kì phe phái nào, cho dù lúc trước hai vương gia có tranh chấp với nhau, người ở hai bên đều muốn mượn sức, ngay cả quý phi cũng coi trọng ông có thừa, nhưng trước sau ông vẫn chỉ đứng về phía quan gia, không nghiêng