Không lâu sau khi Tô Mộc bỏ trốn, quan gia không chỉ không bất hòa với Tam hoàng tử, mà ngược lại còn bắt đầu cho hắn tham gia chính sự, khi gặp chuyện quân sự cũng hỏi ý kiến của hắn, đôi khi hắn trả lời rất khôn khéo, nhưng cũng có lúc thì không, trong triều có những đại thần khen, mà cũng có người chê hắn.
Có người nói vốn dĩ hắn là người chính trực lại lương thiện, có người nói hắn không bằng Triệu Vương đã dày dặn kinh nghiệm và thận trọng, hay không bằng Tề Vương thông minh nhanh nhạy.
Rất nhiều người cảm thấy chuyện Tam hoàng tử được sắc lập Thái tử chỉ là sớm muộn.
Có người liên tiếp dâng tấu chương, thúc giục quan gia “sớm lập Thái tử”.
Nhưng ngày qua ngày, đã gần đến Đông chí rồi mà quan gia vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Lâm Phương Châu vốn là người không thích ngồi yên.
Cứ ở nhà ngoan ngoãn một ngày thì nhất định phải ra ngoài chơi mấy ngày để giải sầu.
Nàng nhớ có lần Thẩm Nhị Lang kể về việc điêu khắc băng và câu cá trên sông nên quyết phải tự mình thử một lần.
Dù sao băng thì đâu cũng có, không phải chỉ ở mỗi quê Thẩm Nhị Lang mới có thể làm được.
Vân Vi Minh thấy thế thì nhất quyết đi theo.
Hàn Ngưu Ngưu mang theo một cái búa lớn để phá băng.
Thập Thất có chút hoài nghi, không biết rốt cuộc bọn họ có biết cách đục băng không.
Nhìn thấy một cô nương đã quen việc nhà như Hàn Ngưu Ngưu lại khiêng cái búa lớn đến vậy, Thập Thất có chút không đành lòng, đành xung phong hỗ trợ, sau đó, hắn lại trở thành người đục băng.
Lúc đó mặt trời mọc ở phía đông, ánh bình minh lan tới vạn vật, chiếu vào những tảng băng tạo ra một luồng ánh sáng trắng men theo bờ sông kéo dài đến đường chân trời.
Trước cảnh sắc rộng lớn bát ngát đến vậy mà lại có một hiệp khách mặc y phục màu trắng phất phơ trong gió, tay cầm chiếc búa lớn màu đen, mấy tiếng loảng xoảng vang lên —— đập mạnh xuống mặt sông.
Lúc ấy, Thập Thất cảm giác như mình bị thiểu năng trí tuệ.
Hắn nhanh chóng khoét một cái lỗ lớn trên mặt sông.
Lâm Phương Châu giơ cần câu, treo mồi câu vào, sau khi lớp băng vỡ ra, mấy con cá đều tới tấp ngoi lên như muốn hít thở, thế nên chỉ một lát sau nàng đã câu được một con cá chép béo mập.
Vân Vi Minh lấy dao găm ra, chỉ hai ba nhát đã làm sạch con cá, động tác cực kì thuần thục, khiến cho Thập Nhị và Thập Thất đều trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó hắn rửa cá sạch sẽ, rồi tinh tế mà cắt thành từng lát, chấm với nước chấm đã pha sẵn, nói: “Phương Châu, nàng tới đây ăn đi.”
Lâm Phương Châu nói, “Các ngươi cứ ăn trước đi, ta bắt thêm hai con nữa đã.”
Vân Vi Minh dùng chiếc đũa gắp miếng cá đã chấm nước chấm, đút vào trong miệng nàng.
Thịt cá vừa mềm lại vừa tươi, kết hợp với nước chấm thơm lừng khiến Lâm Phương Châu không thể ngừng được, vừa ăn vừa nói, “Ta cảm thấy nước chấm ngươi pha còn ngon hơn cả của người trong phủ nữa.”
“Thật không.” Hắn có chút cao hứng, cúi đầu cười cười, tự gắp cho mình một miếng.
Hai người cứ ngươi một miếng ta một miếng mà ăn, trong khi cách đó không xa có ba người đang nhìn bọn họ.
Thập Thất lén lút hỏi Thập Nhị: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Hẳn là cá ăn rất ngon.”
Thập Thất lại hỏi Hàn Ngưu Ngưu: “Còn ngươi thì sao?”
“Ta cũng muốn ăn.” Nàng nói, còn nuốt một chút nước miếng.
Thập Thất cả giận: “Các ngươi là hai cái thùng cơm sao? Chỉ biết ăn!”
Lâm Phương Châu và Vân Vi Minh ăn hết một con, nàng bắt được bốn con nữa, Vân Vi Minh lại thuần thục chế biến thành cá lát cho ba người kia.
Hàn Ngưu Ngưu và Thập Nhị mỗi người ăn một con, còn Thập Thất lại ăn hai.
Sau khi ăn xong hắn no đến mức ợ một cái, rồi đột nhiên thấp giọng: “Không ổn rồi! Có người!… Ợ.”
Lâm Phương Châu hoảng sợ, hỏi: “Không phải ngươi no đến mức bị ảo giác đây chứ?”
Nàng vừa dứt lời thì có một toán người từ bên bờ xuất hiện, có năm sáu người, đều mặc y phục màu đen, đeo mạng che mặt và cầm binh khí.
Mục tiêu của chúng rất rõ ràng, tất cả đều chạy về phía Vân Vi Minh, Thập Nhị tiến lên ngăn lại, vội la lên: “Điện hạ đi mau!”
Vân Vi Minh đang che chở cho Lâm Phương Châu để nàng lên xe ngựa thì có hai tên vòng qua Thập Nhị và Thập Thất, giơ mã tấu lên muốn tấn công hắn.
Hắn đẩy Lâm Phương Châu ra, “Nàng đi trước đi.”
Lâm Phương Châu tự biết bản thân không có chút võ nghệ nào, ở lại đây chỉ liên lụy đến người khác, bởi vậy tuy lo lắng cho hắn nhưng không dám ở lại lâu, sau khi bị đẩy ra ngoài thì nói “Ngươi cẩn thận một chút”, rồi lập tức ba chân bốn cẳng chạy như điên.
Nào ngờ có một tên thích khách cảm thấy Vân Vi Minh rất quan tâm tới Lâm Phương Châu, lập tức thay đổi mục tiêu, cầm đao đuổi theo Lâm Phương Châu.
Vân Vi Minh thấy thế, giận dữ kêu lên: “Ngươi muốn chết sao!” nghe y hệt thần Tu La.
Hắn dời đi sự chú ý của người trước mặt, đột nhiên cao giọng hô, “Phương Châu, rùa đen!”
Cách đó không xa, Thập Thất đang định xông lên cứu hắn thì nghĩ thầm, điện hạ thật vô lí, rõ ràng là trước đó người kêu Lâm công tử chạy đi, như thế nào mà giờ lại mắng hắn là đồ rùa đen rút đầu?
Vân Vi Minh còn chưa kịp dứt lời, Lâm Phương Châu đã sớm cùng một con chó ngã nhào xuống mặt đất, cùng lúc đó, ám khí của Vân Vi Minh đã rời khỏi tay, sáu cái phi tiêu đuổi theo tên thích khách đang đuổi theo nàng, nhưng kẻ đó cũng phản ứng rất nhanh chóng, xoay người rút đao, chỉ nghe mấy tiếng leng keng leng keng vang lên, ám khí đều bị tên đó cản ra.
—— Không, là hắn tưởng thế.
Theo sau sáu chiếc phi tiêu là một phi tiêu khác nhỏ hơn, chỉ là chiếc này bị ẩn sau sáu chiếc phi tiêu phía trước đó, nên khiến hắn không mảy may phát hiện ra, sau khi hạ được sáu cái kia, đột nhiên lại có một cái phi tiêu nữa xuất hiện, không đợi cho hắn kịp phản ứng thì đã “phốc” một tiếng, c4m vào cổ hắn.
Lâm Phương Châu quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy phía sau có một tiếng động vang lên, mặt đất như run run, nàng ôm đầu, người nằm nghiêng trên mặt đất, lúc quay đầu nhìn lại tên thích khách cách nàng chỉ nửa thước, đang nằm ngửa trên mặt đất, mắt trừng lớn, trên cổ còn có máu đang ồ ạt chảy ra.
“A a a a a!!!” Dọa chết cha ngươi rồi!!!
Thập Nhị và Thập Thất thoát khỏi vòng vây, lập tức tụ lại với Vân Vi Minh.
Đánh được một lúc thì cả năm tên thích khách, hai tên trọng thương, hai tên bị Thập Nhị một đao chém chết, còn một tên còn lại muốn tẩu thoát.
Hắn chưa chạy được bao xa thì bị Thập Thất đuổi theo bắt về, ném xuống dưới chân Vân Vi Minh.
“Điện hạ, hiện tại người có muốn đem bọn chúng về không?”
Vân Vi Minh nheo mắt lại, lạnh lùng nói, “Không cần.
Chém bọn chúng tại đây luôn đi.”
“Điện hạ?” Thập Thất không hiểu quyết định này cho lắm.
Đem bọn chúng về tra khảo gắt gao, ép khai ra người đứng sau, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
“Ta biết ngươi muốn nói gì,” Vân Vi Minh nâng một chút tay, ngăn Thập Thất nói tiếp, hắn nói, “Nếu đã dám phái thích khách tới thì chắc chắn đã tính toán rõ đường lui.
Nếu chúng ta đem chúng về tra khảo, không chừng khi đó lại dẫn tới việc gì đó khó nói.”
“Chẳng lẽ bọn họ còn có thể gài bẫy vu oan sao?”
“Ta không biết.”
“Chuyện này…”
“Ta chỉ biết, trên đời này có một kiểu mật thám gọi là ‘chết gian’, lấy mạng làm cái giá phải trả để ly gián quân thần phụ tử.”
Hắn nói tới đây, tên mật thám trên mặt đất kia đột nhiên mở to mắt.
Bọn họ đều đứng nên không biết được, chỉ có Lâm Phương Châu đang nằm trên mặt đất nhìn thấy.
Thập Nhị rút đao, chém kẻ đó, cuối cùng vậy là không chừa một ai.
Lâm Phương Châu đã sớm sợ tới mức