Lịch Bắc Dạ không để cô kịp phản ứng nữa là đã đặt tay lên gáy của cô rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn cô một cách chậm rãi, như cố tình châm ngòi lửa, anh vuốt dọc ngón tay của mình xuống xương quai xanh của cô trêu chọc một chút, Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt đặt tay lên vai của anh đẩy anh nhẹ nhàng ra.
“Bắc Dạ, anh cũng mệt rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm sớm nữa mà.
”
Cô né tránh anh, trán và cổ lúc này lấm tấm mồ hôi hột, cô vẫn chưa sẵn sàng đáp ứng anh chuyện này, lần đó sở dĩ cô chủ động như vậy là nhờ có xuân dược, chứ làm gì cô có cái gan trời mà ăn sạch một người đàn ông đáng sợ như Lịch Bắc Dạ, có cho tiền cho vàng cô cũng không cả gan như vậy.
“Đang Đang, em biết cách hành hạ anh lắm đấy, anh kiềm chế rất nhiều khi bên cạnh em đấy có biết không?”
Lời nói quyến rũ có chút trầm ấm của anh vang nhẹ bên tai, có chút nhột nhạt khó chịu, cảm giác ấm nóng và hơi rùng mình khi anh cố tình thở nhẹ một hơi bên tai cô như vậy.
“Em! em! em qua bên phòng! kia ngủ! là được! chứ gì.
”
Thẩm Nhất Đang lúc này co rút lại như một con mèo nhỏ, cô sợ sệt khi nhìn thấy anh trong bộ dạng của một con cáo già chuẩn bị làm thịt cô đến nơi, ánh mắt mê mụi đến vòm ngực cứng rắn ấy, mọi thứ đều có lực hấp dẫn lạ thường, gió bên ngoài nhẹ thổi qua bên khung cửa sổ, khi ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ xuyên qua tấm rèm cửa mỏng lên cơ thể của anh đẹp tựa như một vị thần Hy Lạp, đường nét sống mũi tinh xảo, bờ môi đang ra sức quyến rũ cô thở nhẹ vài cái, còn có vài giọt mồ hôi trên trán chảy xuống cổ, Thẩm Nhất Đang khẽ nuốt nước bọt khi nhìn vào trái cổ của anh liên tục nhấp nhô lên xuống khiến cô ngây ngất đưa tay vô thức chạm nhẹ một cái khiến anh có phản ứng.
“Em cố ý đúng chứ?”
Anh kề môi mình sát lại vành tay của cô thì thào, đầu óc của cô như mụ mị đến nơi, trong lòng thầm nghĩ tại sao lại có một người đàn ông yêu nghiệt đến như thế này.
“Không! không có, em! sẽ sang phòng kia.
”
“Không cho!”
Lịch Bắc Dạ liền chôn vùi đầu của mình ở giữa ngực của cô làm Thẩm Nhất Đang giật bắn cả mình kêu lên một tiếng, vẻ mặt cùng ánh mắt tựa như hồ ly tinh mê hoặc người ngẩng đầu lên cười yêu nghiệt một cái tỏ vẻ như mình ngây thơ vô số tội, Thẩm Nhất Đang thì ngược lại cô ngượng chín cả mặt tim thì đập chân tay run rẩy đầu óc thì không còn ý thức được điều gì nữa.
“Đang Đang, em có nhớ lần đó em đã cướp đời trai của anh như thế nào không? anh thật sự cảm thấy tiếc khi không được chứng kiến và cũng như nhớ lại, hay là em tái diễn lại có được không vậy?”
Cô toát mồ hôi hột, miệng thì há hốc trợn tròn mắt cáu gắt lên một tiếng.
“Anh thôi nhắc lại chuyện cũ có được không? anh còn dùng vẻ mặt hồ ly gợi tình như vậy làm sao mà chịu nổi đây.
”
Tiếng cười của anh vang lên, còn có chút sự cưng chiều ở trong đấy, anh nhẹ nhàng tiến lại gần cụng đầu của mình nhẹ với cô một cái.
“Vậy thì em cũng hiểu cho cảm giác của anh dạo gần đây rồi đó, coi như huề nhau nhé.
”
Anh nháy mắt một cái, Thẩm Nhất Đang nhíu mày khó chịu một cái rồi đột nhiên lật