Khi bình minh vừa lên, Lịch Bắc Dạ đã bừng tỉnh dậy anh đưa mắt nhìn sang cô gái nằm ngủ say bên cạnh, vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô cho thấy đêm qua cô đã vất vả đến thế nào.
Là do anh kìm nén lâu ngày nên mới có chút mạnh bạo với cô mặc dù đã cố gắng tiết chế lại một chút tuy vậy vẫn khiến cô hao mòn sức lực.
Đôi bàn tay của anh nhẹ nhàng đưa lên chạm vào chiếc mũi cao vút thanh tú của cô rồi dần trượt xuống đôi môi anh đào căng mọng, tiếp đến những ngón tay của anh nhẹ chạm vào mái tóc mượt mà óng ả mềm mại như tơ của cô, anh nhớ mái tóc dài trước đây của cô khi đứng trước gió bồng bềnh tạo nên nét dịu dàng thướt tha của cô.
Chợt nhớ ra là bản thân hôm nay có một cuộc họp gấp ở công ty, cứ chìm đắm ngắm nhìn cô thế này sợ rằng anh sẽ trễ giờ mất, đã đình lại cuộc họp này không biết bao nhiêu lần bây giờ mà đình nữa thì bị ông nội sẽ phát hiện tới lúc đó anh không biết đối mặt với ông thế nào luôn.
Anh nhẹ hôn lên trán của cô một cái luyến tiếc đi vào phòng tắm, trong lúc này Thẩm Nhất Đang bị ánh nắng ban mai làm cho chói mắt, cô khó chịu nhíu mày một cái rồi quay đi hướng khác, nhưng khi chuyển động thì bên dưới lại truyền đến một cảm giác đau đớn khó tả.
“Đau quá.
”
Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh không thấy Lịch Bắc Dạ đâu nên có chút hụt hẫng nhưng hơi ấm của anh vẫn còn đấy, có lẽ anh vừa mới rời đi, nghe tiếng nước xả trong phòng tắm cô thấy có chút bình yên, từ từ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, đúng là bên dưới rất đau cô lẩm bẩm trong miệng thầm trách anh vài câu, vừa dứt lời thì cánh cửa phòng tắm bật mở.
Lịch Bắc Dạ đã ăn mặc chỉnh tề, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm cùng chiếc quần tây đen ôm trọn cơ thể, dáng người của anh phải nói là quá chuẩn, và cô rất thích nhìn thấy anh trong bộ đồ kiểu thế này, bờ mông kia cũng thật là quyến rũ làm Thẩm Nhất Đang nhìn chằm chằm.
anh vẫn vô tư xắn ống tay áo lên môi thì mỉm cười dịu dàng rồi quay đầu lại nhìn cô.
“Dậy rồi sao? anh phải đi làm sớm hôm nay có cuộc họp quan trọng lắm, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé, anh sẽ kêu người nấu đồ ăn bồi bổ cho em.
”
Anh bước tới ngồi xuống đưa tay xoa đầu cô một cách cưng chiều, Thẩm Nhất Đang đưa tay ôm lấy đôi bàn tay to lớn của anh nũng nịu dụi mặt vào bàn tay của anh.
“Vậy anh đi sớm đi!”
Lịch Bắc Dạ lại nắm lấy tay cô luyến tiếc không muốn đi.
“Làm sao đây? anh còn muốn ôm em một chút nữa.
”
“Đi đi, về rồi ôm, mà này anh ăn gì chưa?”
Lịch Bắc Dạ lắc đầu