Nắm bắt được những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Ôn Nhiên, Cố Khải khẽ mỉm cười, giọng nói vui vẻ: “Có lẽ là do em và em gái anh trạc tuổi nhau, mỗi lần nhìn thấy em, anh đều có cảm giác như nhìn thấy em gái của mình vậy.”
Sự xấu hỗ của Ôn Nhiên vì lời nói của anh mà tan biến, mặc dù Cố Khải nhướng mày nhưng lại nở nụ cười dịu dàng, cô cảm thấy anh rất nhớ em gái, liền nói những lời an ủi: “Anh Cố, anh nhất định sẽ tìm được em gái của mình.”
Nụ cười của Cố Khải hằn lên một dấu vết của sự quyết tâm: “Ừm, anh cũng tin là như vậy.”
Những năm qua, anh chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em gái của mình, anh tin sẽ có một ngày, anh sẽ tìm thấy cô ấy.
“Nào, em ăn cái này đi.”
Để không làm anh buồn, Ôn Nhiên chủ động đổi chủ đề, lấy một xiên thịt nướng trong đĩa đưa cho anh, Cố Khải mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng, anh nheo mắt cười, tò mò hỏi: “Nhiên Nhiên, sao em không hỏi anh về tình hình của Trình Giai thế?”
Ôn Nhiên vừa ăn xong xiên thịt trong tay, nghe thấy lời anh nói, mắt cô lóe lên, thản nhiên nói: “Phẫu thuật của Trình Giai là do anh làm, nếu như tình hình của cô ấy không ổn thì bây giờ anh đã không ngồi ở đây ăn thịt nướng rồi.”
Biểu cảm của Cố Khải là giật mình, sau đó anh mỉm cười, “Nhiên Nhiên, có ai từng nói em rất thông minh chưa?”
Ôn Nhiên nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh đáp lại, Có Khải càng cười lớn hơn.
Bị anh làm ảnh hưởng, tâm trạng của Ôn Nhiên cũng vui vẻ, cầm một đống xiên que lên ăn. Mặc dù quen biết Cố Khải không lâu, nhưng ở bên anh, Ôn Nhiên cảm thấy như đang ở bên anh trai mình vậy, vừa thoải mái vừa thân thiết.
Cô không hỏi, nhưng Cố Khải lại nhịn không được mà nói với cô: “Trình Giai bị chắn thương đầu, có thể mát 2-3 tháng mới hồi phục hoàn toàn. Theo lời Tu Trần nói, khi họ đi qua công trường, đúng lúc có một viên gạch rơi từ trên cao xuống. Trình Giai đây Tu Trần ra, bản thân mình thì bị viên gạch đụng trúng.”
Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi, tay cầm xiên thịt cũng có chút cứng ngắc.
Thức ăn trong miệng dường như đột nhiên mất đi vị ngon, cô muốn giả vờ thờ ơ, nhưng dù có lừa gạt được Cố Khải, cô cũng không thể lừa được trái tim mình.
Cô cảm thấy rất khó chịu.
Theo lý mà nói, nếu Trình Giai không đẩy Mặc Tu Trần ra thì người bị thương có thể là anh.
Bây giờ, anh vẫn ổn, cô nên biết ơn Trình Giai, nhưng trong lòng cô chính là thấy không thoải mái.
Trình Giai có ý với Mặc Tu Trần, cô hiểu rõ hơn ai hết, nhiều năm trước cô ta cứu anh, hôm nay lại cứu anh một lần nữa.
Cho dù Mặc Tu Trần lại lạnh lùng vô tình, cũng không thể tiếp tục lạnh lùng với cô ta.
Từ lúc anh đi theo đến bệnh viện, đẩy xe đẩy đi vào bệnh viện, rồi lại ở lại bệnh viện, cũng có thể nhìn ra. . Đam Mỹ H Văn
“Nhiên Nhiên, có phải em cũng biết Trình Giai có ý với Tu Trần không, theo lý mà nói, là bạn của Tu Trần, có những lời anh không nên nói với em.”
Cố Khải dừng lại, cân nhắc lời nói.
Anh không thích Trình Giai, lại càng không thích tình yêu của Trình Giai dành cho Mặc Tu Trần. Cho dù cô ta thực sự là ân nhân cứu mạng của Mặc Tu Trần, cô ta cũng không nên chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta. Rõ ràng biết Mặc Tu Trần là người đàn ông đã có vợ, vẫn không thu hồi lại tình cảm của mình.
Ôn Nhiên cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Anh Cố, cảm ơn anh đã nói cho em biết những điều này.”
Cố Khải vẫn im lặng, chỉ quan tâm nhìn cô, nụ cười trên mặt Ôn Nhiên có chút cứng lại, mím môi rồi mới nói: “Mặc Tu Trần tài giỏi như vậy, Trình Giai thích anh ấy là chuyện bình thường.
Chuyện này ngay từ lúc bắt đầu em đã biết rồi, cô ấy cũng không giấu giếm mà đã nói thẳng với em.”
Mắt Cố Khải khẽ nhúc nhích, có chút ngạc nhiên khi biết Trình Giai đã trực tiếp nói với