“Không cần đâu, lát nữa em sẽ về.”
Nghe anh nói muốn Tiểu Lưu đến đón, Ôn Nhiên nhanh chóng từ chối, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đột nhiên không muốn dựa dẫm quá nhiều vào anh.
Mặc Tu Trần không miễn cưỡng, “Được, anh cúp máy trước, em về nhà thì gọi lại cho anh.”
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng đồng ý, trong cuộc gọi này, cô và Mặc Tu Trần dường như đã hoán đổi thân phận, từ nãy đến giờ, Mặc Tu Trần là người hay nói ngắn gọn súc tích lại nói nhiều, ngược lại là cô hay nói rất nhiều, lại không nói chuyện.
Nói chuyện điện thoại xong, cô đột nhiên mắt hết tâm trạng £ x:Á muốn ăn tiếp.
Cố Khải đem mọi cảm xúc thay đổi của cô vào trong mắt, cô chưa kịp nói thì anh đã gọi một người phục vụ, thanh toán hóa đơn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, anh đưa em về, nghỉ ngơi sớm chút, muộn nhất là hai ngày nữa anh sẽ nói kết quả cho em biết.”
Anh đang đề cập đến là các thành phần thuốc ở trong súp vi cá mập.
Ôn Nhiên cười dịu dàng nói: “Được ạ!”
xw& Bệnh viện Khang Ninh.
Trong phòng VIP, Trình Giai yếu ớt tỉnh lại.
Mở mắt ra liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ở trước cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói hơi khàn khàn, “Cậu Mặc!”
Nghe thấy tiếng động, Mặc Tu Trần quay người lại, nhìn về phía giường bệnh với ánh mắt sâu thẳm, trên đầu Trình Giai quấn đầy băng gạc, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, chỉ có đôi mắt sáng lên tia sáng yếu ớt.
Hai mắt đối diện nhau, Trình Giai cảm thấy mình sắp bị ánh mắt sâu thẳm của anh thu hút, nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt ngắn nước hiện lên những tầng tầng lớp lớp tình cảm dịu dàng, nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt cô ta, “Cậu Mặc, anh đã luôn ở bên tôi sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia cảm xúc, môi mỏng khẽ mở, không trả lời mà nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nếu cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ không sao nữa.”
Trình Giai nhẹ nhàng lắc đầu, như thể cử động nhẹ này chạm đến vết thương trên đầu của cô ta, vẻ mặt cô ta đau khổ, thì thào: “Tôi không sao, chỉ cần anh không sao là được.”
Chân mày Mặc Tu Trần khẽ cau lại, nếu đổi thành người đàn ông khác, có người đẹp vì mình mà bị thương nhất định sẽ cảm động. Nhưng trong lòng anh không có chút gợn sóng nào.
Trước đây, anh đích thân đến quê của Trình Giai, không tìm thấy bất kỳ sai sót nào. Anh vẫn kiên định với bản năng của mình, cảm thấy Trình Giai không phải là cô bé đã cứu anh năm đó.
Sau đó, anh lại cho Đàm Mục kiểm tra giải thưởng của bố Trình Giai, cuộc sống của họ trong những năm qua.
Chính là vào ngày anh từ thành phố F trở về, Đàm Mục đã nói với anh kết quả điều tra, ba của Trình Giai đã thắng giải, là trường hợp ngoại lệ, không tìm ra mối quan hệ nào liên quan tới Tiêu Văn Khanh.
Giống như nhiều người mua vé só, trong nhiều năm ba Trình nhất quyết mua những con số giống nhau, cuối cùng, ông ta đã trúng giải thưởng lớn, chỉ sau một đêm đã trở nên giàu có.
Ngay cả khi anh không muốn tin Trình Giai không phải là cô bé năm đó, nhưng anh không thẻ tìm thấy bằng chứng cho thấy cô ta không phải, anh muốn phủ nhận cũng không được.
Hơn nữa, lại thêm chuyện chiều nay…
Thấy anh nhìn mình không nói, Trình Giai có chút xấu hổ, khuôn mặt tái nhọt không chút máu của cô ta dần trở nên ửng hồng, cô ta chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu Mặc, anh luôn ở bệnh viện cùng tôi, anh đã ăn tối chưa?”
“Lát nữa tôi ăn sau.”
Cảm xúc của Mặc Tu Trần ngưng tụ, giọng điệu thờ ơ.
Trình Giai mím môi, nhìn thấy anh đi về phía trước phòng bệnh được hai bước thì dừng lại, bóng dáng cao lớn đẹp trai đang đứng cách cô ta vài bước, có vẻ miễn cưỡng muốn tới gần, trong mắt cô ta lóe lên một chút buồn bã, phiền muộn cắt giọng: “Vậy anh mau đi ăn cơm đi, mấy ngày nay anh vất vả rồi, không cần ở đây cùng tôi đâu.”
Miệng thì nói như vậy thôi chứ trong lòng cô ta lại muốn Mặc