Nếu vừa rồi Cố Khải khiến Ôn Nhiên cảm động, thì những gì Mặc Tu Trần nói lúc này đã khiến trái tìm cô bị sốc.
Cô và anh mới kết hôn được hơn một tháng, dù có hợp nhau đến mấy cũng không giống như những cặp đôi hay tình nhân khác đến mức tình sâu như biển, sống chết có nhau.
Nếu đổi lại là cô, cô nhất định sẽ không dám nói ra lời như vậy.
Nhưng mà Mặc Tu Trần dám nói, còn chắc nịch như vậy.
Trong giây lát, phòng bệnh im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở.
Thời gian dường như bị đóng băng vào lúc này.
Ánh mắt tràn đầy dịu dàng của Mặc Tu Trần chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiên, ánh mắt cô nhìn anh ngoài cảm xúc kinh ngạc và sốc ra, còn có ánh mắt khiến tim anh đập nhanh.
Nếu bên cạnh không có người khác, anh nhất định sẽ không thể kiềm chế mà cúi đầu hôn cô.
Kể từ lần gặp gỡ vài tháng trước, cô đã bén rễ trong trái tim anh, đâm chồi nảy lộc. Có thể cô không phải là người phụ nữ tốt nhất, hoàn hảo nhất nhưng cô là người khiến anh cảm nhận được trái tim mình.
Dù xuất sắc và hoàn hảo đến đâu, theo quan điểm của anh, chẳng thể nào hơn được một sợi tóc của cô.
Sự đơn giản của cô, cứng rắn của cô, bướng bỉnh, dịu dàng của cô, tất cả khuyết điểm của cô, trong mắt anh đều trở nên đáng yêu. Thích cô anh không có lý do, muốn cưng chiều cô, yêu côi Trình Giai như bị sét đánh, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lòng bàn tay Mặc Tu Trần đặt trên eo Ôn Nhiên siết chặt, đảo mắt nói với Cố Khải: “Cố Khải, cậu bảo người làm thủ tục xuất viện, lát nữa tôi sẽ chuyển bệnh viện cho Trình Giai.”
Lúc này Trình Giai mới phản ứng lại không khỏi sững sờ, nước mắt lưng tròng nhìn Mặc Tu Trần mở miệng, nhưng không nói lời nào.
“Cô yên tâm, vết thương của cô sẽ không vô ích đâu. Đợi khi tôi tìm ra người phía sau, nhất định sẽ đền đáp gấp đôi.”
Trong giọng nói hờ hững của Mặc Tu Trần có xen một tia tàn nhẫn khát máu, trong mắt Trình Giai loé lên một tia hoảng sợ, thân thể cô ta khẽ run lên, bàn tay dưới chăn nắm thật chặt.
Những động tác tinh tế này của cô ta cũng không che giấu được ánh mắt sắc bén của Mặc Tu Trần.
Sau khi Cố Khải rời khỏi phòng bênhh, thấy không có gì để xem Lạc Hạo Phong cũng bước ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Nhiên ngẳng đầu nói với Mặc Tu Trần, “Em phải trở lại nhà máy dược phẩm.”
Cô đến bệnh viện này đã bị trì hoãn hai tiếng đồng hồ rồi, nếu không quay lại chắc nên tan làm rồi.
Mặc Tu Trần mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em ở bên ngoài đợi ang hai phút, anh đưa em đi.”
Ôn Nhiên gật đầu, không quan tâm đến Trình Giai nữa, quay người đi về phía cửa.
Ánh mắt Mặc Tu Trần nhìn theo cô ra khỏi phòng bệnh, bị cánh cửa đóng chặt cắt đứt, sau đó anh thu hồi ánh mắt nhìn Trình Giai trắng bệch như tờ giấy nằm ở trên giường, nói: “Cô về nhà hay là chuyển viện?”
“Cậu Mặc, tôi…”
Không biết Trình Giai muốn nói gì, nói được chữ “tôi” rồi lại dừng lại, do dự nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Mặc Tu Trần vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, thái độ của anh đối với cô ta và Ôn Nhiên chính là sự khác biệt giữa mùa đông và mùa xuân, lạnh lùng nói: “Ôn Nhiên là người phụ nữ tôi yêu, những lời vừa nãy tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai, cho dù cô từng cứu tôi cũng không được.”
Tâm trí của Trình Giai trống rỗng như thể bị sét đánh.
“Lát nữa tôi sẽ bảo Tiểu Lưu đến đón cô về nhà, trước khi tìm bảo mẫu mới, thím Trương sẽ tạm thời chăm sóc cho cô. Mặc dù bà ấy là bảo mẫu của nhà tôi, nhưng tôi kính trọng bà ấy như một người mẹ.”
Hàm ý là cảnh báo cô ta đừng đi quá xa.
Thái độ của cô ta đối với thím Trương và Tiểu Lưu anh đều biết.
“Tôi biết rồi.”
Trình Giai cố kìm những giọt nước mắt, không dám để nó rơi xuống.
Mặc Tu Trần xoay người đi được hai bước liền quay lại, nhìn về phía Trình Giai cách đó mấy mét, nói: “Chứng cứ trong tay công nhân đó, trong vòng mười ngày tôi nhất định