Ôn Nhiên cười nói: “Đúng vậy, anh Cố nói, nếu em gái anh ấy ở đây cô ấy cũng trạc tuổi em. Có thể vì vậy mà anh ấy đối xử với em rất tốt.”
“Anh thấy em đối xử với cậu ấy cũng rất tốt.”
Khi Mặc Tu Trần nói điều này, trong giọng nói của anh có chút ghen tị, Ôn Nhiên tốt với Ôn Cẩm là vì anh ấy đã là anh trai của cô hơn mười năm, nhưng cô cũng rất tốt với Cố Khải.
Ngay cả khi biết cô đối xử với Cố Khải không phải là loại tình cảm đó, tình cảm mà Cố Khải dành cho cô cũng không phải là tình cảm nam nữ, anh vẫn không khỏi cảm thấy chán nản.
Lúc trước luôn nghĩ mình là người lạnh lùng, không màng chuyện nam nữ, cho dù luôn nghĩ đến cô bé năm đó nhưng anh chỉ nghĩ sẽ đền đáp nhiều hơn. Nhưng giờ đây, mỗi ngày lại càng hòa thuận với Ôn Nhiên hơn, tính chiếm hữu của anh đối với cô càng mạnh mẽ.
“Em cảm thấy anh Có rất thân thiêt, giống như em và anh trai em vây. Nếu anh không muốn em và anh ấy gần gũi thì sau này em sẽ ít tiếp xúc với anh ấy.”
Mặc dù Ôn Nhiên đơn thuần, nhưng cô không ngốc, cô nghe thấy trong lời nói của Mặc Tu Trần có chút ghen tuông, cô mím môi, đưa ra lời hứa.
Mặc Tu Trần ý thức được giọng điệu của mình đang ghen tị, lại nghe cô nói như vậy, anh cười nhẹ nói: “Không cần đâu, anh sẽ không hạn chế quyền tự do kết bạn của em.”
x** Mặc Tu Trần rời đi được một lúc lâu, Trình Giai mới hồi phục sau cơn hoảng loạn và sốc.
Nhìn phòng bệnh trống trải trước mặt, nghĩ đến giờ phút này Mặc Tu Trần nhất định đang ở cùng Ôn Nhiên, lửa giận trong lòng lại bùng cháy.
Nghĩ đến lời Mặc Tu Trần nói, trong vòng mười ngày nhất định sẽ điều tra ra sự việc xúi giục công nhân ‘rơi’ gạch, trong lòng cô ta không khỏi hoảng sợ.
Vốn dĩ cô ta cho rằng Mặc Tu Trần chỉ bị vẻ bề ngoài của Ôn Nhiên mê hoặc mà thôi, mới kết hôn được hơn một tháng, tình cảm có thể sâu đậm đến đâu, không có tình cảm thì làm sao có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Chỉ cần công nhân kia thú nhận người xúi giục mình là Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần nhất định sẽ nghi ngờ Ôn Nhiên. Nhưng Mặc Tu Trần không những không nghỉ ngờ, còn ở trước mặt mọi người nói, người trên thế giới này đều có thể hại anh, chỉ có Ôn Nhiên sẽ không.
Trong lòng cô ta thật sự vừa hận vừa ghen, Ôn Nhiên có cái gì tốt mà có thể khiến Mặc Tu Trần trúng độc sâu như vậy!
Hơn nữa, anh tin cô ta chính là cô bé đã cứu anh lúc đó, nhưng sau lưng anh lại bí mật điều tra cô ta và gia đình cô ta, cũng may là tạm thời chưa tìm thấy cô ấy. Nếu không, e rằng Mặc Tu Trần đã sớm tìm ra manh mối rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta không thể không lấy điện thoại di động ra bám một dãy só.
Xà Chiếc Aston sang trọng giảm tốc độ chậm rãi dừng ở bên ngoài nhà máy dược phẩm của Ôn thị, Ôn Nhiên cúi đầu cởi dây an toàn, Mặc Tu Trần hơi quay người nhìn cô, mày dịu dàng, ánh mắt ôn nhu.
Ôn Nhiên ngẳng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm âm áp của anh, trái tim khẽ nhảy lên, giữa mày và mắt hiện lên một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Em đi vào trước, anh lái xe cần thận.”
lữ m3, IEjBMWI+A, LSMW#ĐZ4/AEAIl6%, F47 ñ9£S7=, fblthZĐ, #J 7fñR3KRR, ìBiHiDbiB: ‘ETEJD?JX ñ9, 3SZZTb, tý EnJ8ESZJHHH. “
Mặc Tu Trần gật đầu, định nói gì đó, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, kèm theo đó là tiếng chuông du dương, liền lầy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi, dịu dàng nói: “Là kỹ sư công trình gọi tới, anh phải đến công trường, có thể buổi tối phải tăng ca.”
“Chú ý an toàn!”
Ôn Nhiên nói xong, không làm chậm trễ anh trả lời điện thoại nữa, mở cửa xuống xe.
Mặc Tu Trần dùng ngón tay dài nhắn nút trả lời, ánh mắt nhìn theo Ôn Nhiên đi vào nhà máy qua kính cửa số ô tô, đi bộ qua nhà máy, anh nhìn cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh của cô biến mắt trước cửa nhà máy mới thu hồi tầm mắt.
Ôn Nhiên đi lên lầu, cô gái ở quây lễ tân ngay lập tức nói với cô, vừa rồi có một người đàn