Ôn Nhiên hehe mỉm cười, giọng điệu chẳng liên quan gì đến mình: “Tôi không thông minh như anh nghĩ đâu, là anh không cần thận lỡ mồm thôi. Lạc Hạo Phong, anh đuổi kịp xe của anh Có, sau khi tôi xuống xe, anh tự đi xem náo nhiệt đi.”
Sự khó chịu giữa hai lông mày của Lạc Hạo Phong trong phút chốc biến mắt, anh ấy cười: “Ôn Nhiên, cô thật tâm lý. Nếu cô đã không yên tâm về Tu Trần như thé, vậy thì tôi sẽ giúp cô đi xem xem.”
Vừa dứt lời, anh ấy nhắn ga, tốc độ xe đột ngột tăng.
Ôn Nhiên khẽ cau mày quay đầu đi, cũng lười để ý tới anh ấy.
Lạc Hạo Phong vượt lên trước Cố Khải, bám còi hai lần rồi dừng lại bên đường, xe của Cố Khải cũng dừng lại.
Ôn Nhiên từ trong xe bước xuống, đi vài bước đến trước xe của Cố Khải, anh ấy hạ kính xuống, thò đầu ra quan tâm hỏi: Nhiên Nhiên, sao em lại xuống xe?”
Khóe miệng Ôn Nhiên hướng về phía Lạc Hạo Phong, mở cửa sau, cúi người đi vào, thản nhiên giải thích: “Lạc Hạo Phong muốn đi xem náo nhiệt, nên em xuống xe thôi.”
“Cậu ấy thật sự không có lúc nào chịu ngồi yên, còn muốn đi xem náo nhiệt cái gì? Không phải Tu Trần bảo cậu ấy đến bệnh viện với chúng ta sao?”
Bảo anh ấy và Đàm Mục đi theo, là để lát nữa đưa Ôn Nhiên về nhà.
Ngày mai Mặc Tu Trần sẽ tiếp quản công ty, trở thành chủ tịch mới của tập đoàn. Mấy ngày này, Tiêu Văn Khanh vẫn luôn gây khó dễ, mặc dù anh đã giải quyết hết rồi, nhưng anh vẫn lo Tiêu Văn Khanh sẽ chó cùng rứt giậu, đánh chủ ý lên người Ôn Nhiên.
Mà anh, đi đến nhà Trình Giai không chỉ vì muốn dạy cho Trình Giai một bài học, mà còn là muốn đánh lạc hướng của Tiêu Văn Khanh, cùng những sắp xếp khác.
Ôn Nhiên cười hờ hững, nói: “Có thể anh ấy cảm thấy nơi như bệnh viện quá nhàm chán, cho nên không muốn đi, anh ây đi tới nơi có mỹ nữ.”
Đàm Mục híp mắt, tiếp lời hỏi: “Có phải cậu ấy đi tìm Tu Trần không?”
Ôn Nhiên nghe xong ngẳng đầu nhìn Đàm Mục, sắc mặt của Cố Khải hơi thay đổi, nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với Đàm Mục.
“Xem ra, các anh đều biết chuyện Mặc Tu Trần đến chỗ Trình Giai?”
Ôn Nhiên cười nhạt, giọng nói, không nghe ra được mùi vị tức giận.
Trên mặt Đàm Mục hiện lên một tia ngượng ngùng, “Tu Trần đi tìm Trình Giai, không phải như cô nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ cái gì?”
Ôn Nhiên ngây thơ vô tội nhìn Đàm Mục, anh ấy và Mặc Tu Trần ở chung với nhau đã lâu, về tính cách, gần gũi với Mặc Tu Trần nhất. Bình thường đều cho người ta cảm giác lạnh nhạt, không nói nhiều.
Anh ấy không giỏi giải thích những chuyện như thế này.
Cố Khải cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, Tu Trần đi tìm Trình Giai là vì chiều nay Trình Giai khiến tâm tình của em không tốt, cậu ấy đi trút giận thay em. Cậu ấy đưa Tiểu Lưu đi, sẽ không tự mình đi gặp Trình Giai đâu, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ Trình Giai và Tiểu Lưu sẽ ở bên nhau.”
Một tia ngạc nhiên thoáng qua mắt cô, Ôn Nhiên mở to mắt nhìn Cố Khải đang lái xe, từ chỗ cô đang ngồi, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và khóe miệng cong lên của anh ấy.
Sau khi cô tiêu hóa được lời nói của anh ấy xong mới nói: “Một người thật thà như Tiểu Lưu, liệu có thích hợp để cậu ấy ở cùng Trình Giai không? Cho dù Trình Giai thật sự có chuyện gì đó với cậu ấy, cô ta cũng sẽ không chấp nhận Tiểu Lưu.”
Người trong lòng Trình Giai thèm muốn, là Mặc Tu Trần!
“Cô ta không muốn, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nếu cô ta đi vào bước đường cùng, cô ta không muốn cũng chỉ có thể bằng lòng.”
Trình Giai, muốn tính kế Mặc Tu Trần, đây là chuyện không thể.
Có Khải và Mặc Tu Trần là bạn bè nhiều năm như vậy, là người không thể hiểu rõ anh hơn. Anh để Tiểu Lưu và Trình Giai ở bên nhau đã là nhân từ lắm rồi, nếu không phải cô ta còn có chút giá trị lợi dụng, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy đâu.
: Ôn Nhiên không trả lời, cô không biết Mặc Tu Trần có kế hoạch gì, cô không biết liệu kết