Ôn Cẩm vừa nói xong, sắc mặt của Ôn Nhiên đột nhiên tái nhọt.
Cô nhìn Mặc Tu Trần cầu xin, hy vọng rằng anh sẽ không làm cô khó xử, không tranh cãi với anh trai mình nữa.
Tuy nhiên, hiếm khi Mặc Tu Trần và Ôn Cẩm lại có những suy nghĩ giống nhau, một người không cho đi, một người không chịu rời đỉ.
Cho dù cô nhìn anh cầu xin, anh cũng không có ý định đi ra ngoài, cơ thể thẳng đứng ngồi trên ghé, bát động như núi.
Ôn Nhiên ở trong bầu không khí ngưng trệ này, trong lòng càng ngày càng lo lắng, tay vẫn đang nắm lấy Mặc Tu Trần, đảo mắt, lo lắng nhìn về phía Ôn Cẩm: “Anh, anh đừng tức giận.”
Ôn Cảm không nhìn Ôn Nhiên, chỉ nhìn Mặc Tu Trần bằng ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng phun ra từng câu từng chữ: “Mặc Tu Trần, không nói đến chuyện Nhiên Nhiên kết hôn với anh trong một tình huống bất đắc dĩ, cho dù hai người yêu nhau rồi kết hôn, cô ấy cũng sẽ không vì lấy anh mà không còn quan hệ gì với người anh trai này nữa.”
“Anh, Mặc Tu Trần không có ý đó đâu.”
“Nhiên Nhiên, em đi ra ngoài trước đi, một mình anh nói chuyện với anh ta.”
Ôn Cẩm đưa mắt nhìn Ôn Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn với vẻ dịu dàng chiều chuộng cô thường ngày, Ôn Nhiên vốn định từ chối, nhưng Mặc Tu Trần cũng nhẹ nhàng nói: “Em ra ngoài đợi anh trước đi, anh và anh em nói vài câu, em yên tâm, anh sẽ không làm gì anh ấy đâu.”
“Anh à?”
Ôn Nhiên khẽ cắn môi, lo lắng nhìn Ôn Cẩm.
Đối mặt với đôi mắt ngắn nước của cô, rốt cuộc Ôn Cẩm vẫn mềm lòng, anh ấy thở dài nói: “Quên đi, hai người về đi, chuyện của Chu Minh Phú, ngày mai anh sẽ giải quyết.”
Mặc Tu Trần có thể hung hăng khiêu khích anh ấy, nhưng anh ấy không thể bỏ qua cảm xúc của người em gái anh ấy yêu thương nhất. Chuyện của tối nay, anh ấy thật sự không tức giận, mà chỉ cảm thấy mình thật vô dụng.
Máy lần gần đây, Nhiên Nhiên gặp nguy hiểm, anh ấy cũng không giúp được gì, còn là người biết cuối cùng.
Điều này, đối với Ôn Cẩm trong suốt mười mấy năm qua luôn là người sắm vai thần hộ mệnh trong cuộc đời của Ôn Nhiên, đương nhiên anh ấy không thể chấp nhận được, nhất là bây giờ lại có một người đàn ông kiêu ngạo, bá đạo cướp đi em gái mình.
Ôn Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Cẩm đã từ từ nhắm mắt lại, giữa đôi lông mày tuấn tú của anh ấy có một tia mệt mỏi.
Ôn Nhiên mím môi, buông lỏng tay đang nắm tay Mặc Tu Trần ra, cúi người, kéo chăn bông cho Ôn Cẩm, nhẹ giọng nói: “Anh, sáng mai em đến đón anh. Anh muốn ăn cái gì, em sẽ làm cho anh.”
Ôn Cẩm không mở mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sáng sớm em không cần dậy làm bữa sáng đâu, dì Lý sẽ mang tới.”
“Được rồi, vậy sáng mai em đón anh cùng nhau đến công ty.”
Ôn Nhiên đắp chăn bông lên cho anh áy rồi đứng thẳng dậy.
“Nếu em dậy sớm thì đến bệnh viện ăn sáng với anh.”
Cảm nhận được ánh mắt của cô đang ở trên người mình, Ôn Cẩm lại mở mắt ra, vẻ ủ rũ vừa rồi biến mắt trong mắt, trong lòng lại nổi lên cảm giác ấm áp.
Giữa hai hàng lông mày của Ôn Nhiên nở ra một nụ cười, cô vui vẻ đồng ý: “Được, sáng mai em nhất định sẽ đến ăn sáng với anh.”
Chỉ cần anh trai không tức giận, bảo cô làm gì cũng được.
Dấu vét xúc động cuối cùng trong lòng Ôn Cẩm cũng tan biến trong nụ cười rạng rỡ của cô, môi cong lên thành vòng cung cưng chiều, dịu dàng nói: “Muộn rồi, em về nhà ngủ đi.”
Ôn Nhiên gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh, anh cũng mau ngủ đi, em về nhà trước, sáng mai gặp lại.”
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Trên tầng ba, trong căn phòng ngủ được trang hoàng lộng lẫy, Tiêu Văn Khanh mặc chiếc váy ngủ đang ngồi trên chiếc ghế sofa tỉnh xảo, một tay chống đầu, tay kia cầm điện thoại di động đặt ở bên tai, nói với người trên đầu bên kia: “…Đúng, ngày mai 4 vừa sáng thì nhanh đến đó, bảo đảm nó sẽ là tiêu đề trên trang nhất mà các người muốn…”
Bên cạnh bà ta là Chu Lâm, người cũng đang mặc váy ngủ.
Hôm nay Mặc Kính Đằng xuất viện, bà ta không dám ở trong phòng tầng hai gọi điện, lấy cớ