Chu Lâm nở nụ cười rạng rỡ, giống như cô ta đã là vợ của chủ tịch tập đoàn MS rồi: “Dì Tiêu, chỉ cần Mặc Tu Trần thân bại danh liệt, tập đoàn sẽ thuộc về Tử Hiên rồi.”
Tiêu Văn Khanh nhìn nụ cười trên mặt cô ta, trong lòng thoáng hiện lên một tia khinh thường, nều không phải vì lợi ích không thể bày ra của bà ta có liên quan với Chu Minh Phú, bà ta sẽ không bao giờ đồng ý cho Chu Lâm vào nhà họ Mặc. Ít nhất là cho đến khi con của cô ta có thể kiểm tra được giới tính, bà ta sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân của cô ta với Tử Hiên.
Nụ cười trên khuôn mặt của bà ta thu lại, bày ra dáng vẻ của trưởng bối: “Con cũng phải lấy lòng được Tử Hiên, lợi dụng bây giờ Ôn Nhiên và Tử Hiên không liên quan gì đến nhau, con phải làm cho trong lòng nó có con mới được. Nếu Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần ly hôn, nói không chừng cô ta sẽ đến quấy rầy Tử Hiên.”
Trên thực tế, Tiêu Văn Khanh sợ một khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ly hôn, con trai Tử Hiên của bà ta sẽ nhen nhóm hy vọng.
Sắc mặt của Chu Lâm thay đổi, cô ta định nói gì đó thì chuông điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên, cô ta tỏ vẻ hồi lỗi với Tiêu Văn Khanh, lấy điện thoại di động ra, thấy cuộc gọi là của ba mình, giữa hai lông mày không khỏi xuất hiện một dấu vết nghỉ hoặc, nhắn nút trả lời: “Alo, ba!”
“Lâm Lâm, xảy ra chuyện rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Chu Minh Phú xuyên qua điện thoại, dồn dập truyền đến.
Chu Lâm giật mình, vô thức liếc nhìn Tiêu Văn Khanh đang ngồi bên cạnh, bà ta đang nhắm mắt đưa tay xoa bóp thái dương, cô ta quan tâm hỏi: “Ba, có chuyện gì vậy.”
“Ba đã phái người đến bệnh viện để bắt Ôn Nhiên. Ai mà biết cô ta không chỉ trốn thoát, mà hai người kia còn bị Cố Khải bắt được.”
Nghe vậy, Chu Lâm từ trên ghế sofa đứng dậy: “Ba, tại sao ba lại cho người đến bệnh viện bắt cô ta? Bệnh viện là địa bàn của nhà họ Cố, Cố Khải vì mối quan hệ của Mặc Tu Trần, luôn đối xử rất tốt với Ôn Nhiên.”
Tiêu Văn Khanh nhíu mày, động tác xoa bóp dừng lại, mở mắt ra nhìn Chu Lâm.
“Còn không phải là vì Ôn Nhiên giấu ba tìm bọn cung cấp dược liệu đến đây à, không biết lén lút nói chuyện gì với bọn họ. Tối nay ba gọi cho bọn họ mà không ai trả lời, ba nhất thời lo lắng liền muốn bắt cô ta. Cho dù Ôn Cẩm có được chứng cứ ba hồi lộ cho bọn cung cấp dược liệu đó thì cậu ta cũng sẽ vì Ôn Nhiên mà không dám làm gì ba.”
Chu Lâm cau mày không vui, lúc trước cô ta đã thuyết phục Chu Minh Phú, bảo ông ta dừng lại nhưng ông ta không chịu nghe.
Bây giò đã xảy ra chuyện, nếu người mà ông ta tìm khai ra ông ta, chẳng phải sẽ khiến Mặc Tử Hiên lại hận cô ta sao? Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi lạnh gáy: “Ba, bây giờ ba định làm gì.
Người bị Cố Khải bắt được rồi, nhất định sẽ khai ra ba, nếu như Ôn Cẩm điều tra, anh ta cũng có thể điều tra ra được chuyện trước đây.”
“Ba định rời khỏi thành phố G trước, đi nơi khác tránh đầu ngọn gió.”
Chu Minh Phú chỉ biết hai người phụ nữ ngu ngốc kia đã bị Cố Khải bắt, nhưng vẫn chưa biết liệu họ có khai ra mình hay không. Cho dù không khai ra mình, Ôn Cẩm chắc chắn cũng có được bằng chứng từ những người cung cấp dược liệu đó, sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Ông ta không muốn vào tù.
“Cũng được, đêm nay ba đi nhanh đi. Phải cần thận một chút, nếu hai người kia khai ba ra rồi thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này, nói không chừng sẽ chặn ba ở cửa nhà đấy.”
Đầu óc Chu Lâm xoay nhanh, cô ta chỉ hy vọng Chu Minh Phú có thể mau chóng chạy đi, đừng làm liên lụy đến mình.
“Ba biết rồi, à đúng rồi, mẹ chồng con có ở nhà không? Bảo bà ta nghe điện thoại, ba có chuyện muốn nói với bà ta.”
Chu Lâm sửng sốt, nhìn Tiêu Văn Khanh có vẻ mặt thờ ơ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Dì Tiêu, ba con có chuyện muốn nói với dì.”
Tiêu Văn Khanh cầm lấy điện thoại, hừ lạnh một tiếng, Chu Lâm không nghe được ba mình đã nói gì với Tiêu Văn Khanh, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Văn Khanh đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, “Chuyện này không thể nào.”
Trong mắt của Chu Lâm hiện lên sự lo lắng, sợ rằng ba mình Ề sẽ xúc phạm đến Tiêu Văn Khanh, cô ta không dám cắt ngang cuộc gọi của họ, vì vậy cô ta chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Sau vài giây nữa, Tiêu Văn Khanh tức giận nói vào điện thoại: “Chu Minh Phú, ông đừng có mà quá đáng.”