Ngày hôm sau, thời tiết tốt, là một ngày tốt lành.
Nhưng nó cũng đã được định sẵn là một ngày không bình yên.
Trời vừa sáng, các phóng viên của nhiều tờ báo đã hào hứng chạy tới địa chỉ mà cuộc gọi bí ẫn tối qua nhắc tới, đi bắt gian Mặc Tu Trần người sắp kế thừa chức chủ tịch tập đoàn MS và thư ký của anh…
Nếu Mặc Tu Trần còn độc thân, tin tức bùng nỗ này có thể chỉ là để tăng doanh thu, nhưng anh là đàn ông đã có gia đình, một khi chuyện này bị phanh phui sẽ là một vụ tai tiếng.
Hơn nữa, hôm nay là ngày anh nhậm chức chủ tịch tập đoàn, các phóng viên đều là nhân tinh, vừa hưng phấn nghĩ đến việc đưa tin, đồng thời cũng đoán được, e rằng Mặc Tu Trần là bị người khác tính kế.
Về phần người tính kế anh, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đó là ai.
Nhà họ Mặc có hai anh em là Mặc Tu Trần và Mặc Tử Hiên, một người là con của vợ cũ Mặc Kính Đằng, một người là con của mẹ kế. Dù Tiêu Văn Khanh ở trước mặt truyền thông biểu hiện mình có lòng bao dung lớn đến thế nào, Mặc Tu Trần cũng chưa bao giờ che giấu sự thờ ơ của mình đối với bà ta.
Người không muốn Mặc Tu Trần thừa kế công ty nhất đương nhiên là vợ và con hiện tại của Mặc Kính Đẳng, Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên. Nghe nói người vợ hiện tại của Mặc Tu Trần là Ôn Nhiên, từng là bạn gái của Mặc Tử Hiên.
Trong gia tộc giàu có luôn có những ân oán, phóng viên không: Ỉ thể lường hết được, việc duy nhất họ có thể làm là nắm bắt được tiêu đề của ngày hôm nay, viết một số nội dung hấp dẫn để có doanh thu tốt nhát.
Đồng thời lúc này, trong phòng ngủ chính trên lầu hai của một biệt thự yên tĩnh ở ngoại ô.
Mặc Tu Trần đang kéo vợ làm vận động buổi sáng hết sức hăng say, căn phòng tràn đầy hữu tình, lưu luyến triền miên.
Mãi cho đến khi cả hai lên đến đỉnh, anh mới ôm cô hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói vui vẻ: “Nhiên Nhiên, chào buổi sáng!”
Đôi mắt đẹp của Ôn Nhiên xoay chuyển, ánh mắt mê ly, cô không có sức lực mà trả lời anh, thậm chí sức đẩy anh ra cũng không có.
“Anh ôm em đi tắm.”
Mặc Tu Trần nói xong liền đứng dậy xuống giường, ôm Ôn Nhiên đi tắm rửa, trong tiếng nước trong phòng tắm, lờ mờ nghe thấy âm thanh ngọt ngào của người phụ nữ. Mấy phút sau, Ôn Nhiên được ôm trở về phòng ngủ chính, hai má đỏ ửng đến mức gần như có thể chảy máu.
“Nhiên Nhiên, anh đi lấy đồ cho em.”
Thời điểm Mặc Tu Trần từ trong phòng quần áo đi ra, Ôn Nhiên cáu giận nhìn anh, một tay nắm lấy chăn, một tay vươn ra giật lấy quần áo: “Anh đi ra ngoài đi, em tự mình mặc.”
Cô không dám để anh hầu hạ, nếu anh cứ hầu hạ như này thì đến trưa mắt.
Mặc Tu Trần cười đầy ẳn ý: “Được rồi, anh đợi em ở ngoài cửa. Nếu khi xuống lầu chân em mềm nhữn, anh có thể dìu em.”
“Mặc Tu Trần, anh lăn ra ngoài đi!”
Sắc mặt của Ôn Nhiên thay đổi, cô gầm lên với anh, người đàn ông này thật sự quá đáng ghét. Tối hôm qua quay về, anh ngắt lời khi cô đang nói chuyện chính, yêu cầu cô thực hiện lời hứa giúp anh đi tắm. Cô mượn cớ anh nghe điện thoại để trốn thoát, còn tưởng mình có thể thoát được, ai mà biết đến cuối cùng vẫn bị anh xấu xa ăn đến không thừa chút nào.
Không những thế, anh còn bắt cô phải mở mắt, để cô nhìn anh làm vận động kiểu đó…
Khoảng hơn một giờ sáng, cô không thể chống đỡ nồi, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trước bình minh, cô lại bị anh đánh thức, anh nói tới cái gì đó, dáng người cô kém, cần tập luyện nhiều hơn, vận động nhiều vào buổi sáng…
Kết quả của việc vận động là cơ thể đau nhức, mệt mỏi vô lực.
Hôm nay cô còn phải đến bệnh viện đón anh trai mình, cùng nhau đến công ty. Mặc Tu Trần xấu xa này, hôm nay cũng là ngày quan trọng của anh lên chức, nhưng anh không quan tâm chút nào.
Ôn Nhiên rửa mặt sạch sẽ, bước ra khỏi phòng, đúng lúc Mặc Tu Trần vừa nói chuyện điện thoại xong. Anh quay đầu lại nhìn cô, nở nụ cười quyến rũ, vươn tay năm lấy bàn tay mềm mại của cô, khen ngợi nói: “Nhiên Nhiên, hôm nay em thật đẹp! “
Ôn Nhiên vốn dĩ đang