Một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đáy mắt Mặc Tu Trần, trong lòng anh hiện lên một cảm xúc không thể nói rõ được, có vẻ là vui mừng, lại có vẻ là áy náy.
Áy náy là vì vừa rồi mình giận cô.
Anh từng nói, sau này anh sẽ không dễ dàng nổi giận với cô nữa, nhưng cảm xúc của anh lại luôn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cô. Vui, buồn, giận, hờn đều do cô vẽ nên. Nhìn thấy cô tiếp xúc gần gũi với Ôn Cẩm, anh không nhịn được mà nổi lòng ghen.
Mặc Tu Trần càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh của Ôn Nhiên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Nhiên Nhiên, ngày mai còn nhiều chuyện cần phải làm, hôm nay nói tới đây thôi, đợi qua những ngày bận rộn này, anh sẽ từ từ trò chuyện cùng em, được không?”
Ôn Nhiên mím môi đỏ mọng, bình tĩnh nhìn anh.
Một khi trong lòng cô đã nghỉ ngờ, cô mà không nhận được câu trả lời thì cô sẽ không yên tâm.
Tuy nhiên, Mặc Tu Trần sẽ không dễ dàng nói với cô. Thứ nhất, anh cảm thấy chưa đến lúc để cho cô biết thân thế của mình, ít nhất, anh phải đợi kết quả kiểm tra của Cố Khải đã.
Thứ hai, anh không hiểu tại sao Ôn Cẩm và vợ chồng Ôn Hồng Duệ lại che giấu thân thế của Ôn Nhiên. Hơn nữa, cô đối với trí nhớ của mình trước năm sáu tuổi, lại là một mảnh trống rỗng.
Có quá nhiều nghỉ ngờ, quá nhiều câu đố, anh cần giải quyết từng cái một.
Anh đưa tay còn lại lên vuốt ve đôi má trắng nõn và mịn màng của cô bằng những ngón tay thon dài và đầy đặn, vừa rồi là do Ôn Cảm chạm vào mặt cô mới khiến anh ghen tị, nhất thời nghĩ sao nói vậy.
Mặc Tu Trần thầm nhắc nhở bản thân, lần sau nhất định không được như thế này nữa, sự bình tĩnh mà anh tự hào không thể vừa gặp người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này mà liền bị sụp đổ được.
“Nhiên Nhiên, em còn nhớ những gì em đã hứa với anh lúc chiều không?”
Anh vừa đến gần, nhịp tim của Ôn Nhiên lập tức tăng tóc.
Hơi thở nam tính phun vào trong mũi, nóng bỏng khêu gợi, lấy đi không khí của cô, lấp đầy phổi khiến thân thể cô hơi cứng ngắc, người đàn ông này đang dùng mỹ nam kết!
Nhưng, Ôn Nhiên không thể chịu đựng được nhát là biểu cảm và vẻ mặt quyến rũ cùng giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh, hơi nóng của đầu ngón tay anh vuốt ve má của cô, xâm nhập từng chút một.
Sự tỉnh táo của cô, khi anh cúi đầu hôn lên trán cô đã bị thiên quân vạn mã tản đi, trong lúc nhất thời ý thức mờ mịt, tim đập như sắm.
Mặc Tu Trần cũng không muốn cô trả lời, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai cô: “Chiều nay em đã hứa, tối nay giúp anh tắm. Bây giờ, không phải em hồi hận rồi đấy chứ!”
Anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn không biết từ khi nào đã đỏ bừng của cô, khóe miệng nhéch lên một vòng cung hấp dẫn, vẻ ngoài quyến rũ và gợi cảm đó thật sự là không ai có thể sánh được.
Ôn Nhiên ngây người nhìn anh, trong lòng vẫn không hiểu, vừa rồi bọn họ rõ ràng đang nói chuyện chính, mà anh rõ ràng còn đang giận cô, như thế nào mà đột nhiên thế giới liền thay đổi rồi.
Tắm rửa?
Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, lúc chiều ở văn phòng, anh chơi xấu uy hiếp cô như lưu manh, muốn cô đồng ý tối nay giúp anh tắm, nếu không, anh sẽ ăn cô ở trong phòng làm việc luôn.
Trời ạ, lúc đó cô đang bị đe dọa có được không hải!
“Anh còn nói không giận em đâu đấy?”
Không biết vì sao, đầu óc hỗn loạn của cô đột nhiên tỉnh lại, cô phản bác lại, cô đưa tay lên vỗ bàn tay to đang xoa xoa má mình của Mặc Tu Trần.
Trong lòng bàn tay anh có một vết chai mỏng, khác hẳn với làn da mỏng manh của cô, bất cứ nơi nào lòng bàn tay anh chạm vào, cảm giác tê dại đều đi thẳng vào trong chóp tim của cô.
Mặc Tu Trần híp mắt, cười nhẹ, tự phạt nói: “Đúng vậy, lần này anh phá lệ. Vậy thì em tắm cho anh trước, lát nữa anh giúp em tắm.”
Lời nói vừa dứt, mặc kệ Ôn Nhiên có đồng ý hay không, anh