Trình Giai vừa nói điều này xong, tất cả mọi người đều há hốc À mồm.
Sự hận thù trong mắt cô ta như muốn băm Chu Lâm ra thành nghìn mảnh, biết chuyện cô ta quan tâm nhát, là đứa con trong bụng của cô ta và Mặc Tử Hiên, cô ta không dám thề.
Sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt, cô ta đột nhiên quay lại nhìn Tiêu Văn Khanh.
Một tia âm u lóe lên trong mắt bà ta, Chu Lâm này thật sự là phế vật.
Tiêu Văn Khanh sải bước đến bên Chu Lâm, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, nhìn về phía Trình Giai, bày ra vẻ yêu thương của người lớn, dịu dàng nói: “Trình Giai, cô trước tiên đừng tức giận vì chuyện này, tối qua cô và Tiểu Lưu chắc hẳn là chưa được nghỉ ngơi tốt, cô xem mắt của cô sưng cả rồi này, vẻ mặt cũng bơ phờ như già đi chục tuổi vậy. Mau cùng Tiểu Lưu về nhà, gặp cha mẹ cậu ấy xong thì nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trình Giai run rẫy, ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Văn Khanh, bà ta lại ở trước mặt Mặc Tu Trần giở trò, nói tối qua mình và tài xế Tiểu Lưu phóng đãng một đêm, hiện giờ tiều tụy trông như già đi chục tuổi.
So với sự hung ác mà cô ta bắt Chu Lâm thề vừa rồi, đối với Tiêu Văn Khanh cũng không kém.
Tới bước này rồi, cô ta thậm chí còn không dám nhìn lại ánh mắt của Mặc Tu Trần, vì sợ ánh mắt của anh tràn đầy sự giễu cợt và khinh thường. Đêm qua, cô ta vốn dĩ đang mơ tưởng mình sẽ trở thành người phụ nữ của anh, cướp anh ra khỏi tay Ôn Nhiên, ai mà ngờ được, sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Lưu đã khiến mọi thứ rối tung lên.
Tuy nhiên, không nhìn không có nghĩa là không nghe.
Giọng nói của Mặc Tu Trần vang lên rất đúng lúc, trầm thấp phảng phất dấu vét của cái lạnh mùa này: “Ngày hôm qua, Trình Giai đã hẹn tôi, nói mình biết một số chuyện. Những chuyện này đối với tôi mà nói, rất quan trọng.”
Trình Giai vừa nghe xong liền giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Khi Tiêu Văn Khanh nghe được lời nói này của Mặc Tu Trần, ánh mắt bà ta nhìn Trình Giai đầy hoài nghi.
Mặc Tu Trần thầm cười nhạo, không nhanh không chậm nói: “Nhưng tối hôm qua, vì tôi tiếp đãi một khách hàng quan trọng nên đã làm chậm trễ thời gian, nên tôi đã nhờ Tiểu Lưu đến nói với Trình Giai. Cô ấy bị thương chưa lành, thức khuya đợi tôi không tốt lắm.”
Nói đến đây, Mặc Tu Trần nhìn Tiểu Lưu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Tiểu Lưu nhận được ánh mắt chất vấn của anh, sắc mặt đột nhiên tái đi, hoảng loạn giải thích: “Cậu chủ lớn, tôi là nghe theo lời dặn dò của anh đến nhà Trình Giai nói với cô ấy, anh đang tiếp khách, trong chốc lát không thể đến được.”
“Tiểu Lưu, cậu đừng lo lắng, đêm qua giữa cậu và Trình Giai đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện sao lại thành ra như thế này, cậu cần thận giải thích cho Tu Trần hiểu. Nếu cậu và Trình Giai yêu nhau, vậy thì hai người ở bên nhau cũng không phải là chuyện xấu gì. Tôi tin các bạn phóng viên sẽ không viết bừa đâu, cho dù có viết thì cũng chúc phúc cho hai người.”
Cái gọi là chồng tung vợ hứng, có lẽ chính là giống như Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên rồi.
Lời nói bình tĩnh của cô khiến tất cả các phóng viên vốn đang nghĩ đến việc viết bài về vụ bê bối này đều cảm thấy ngại ngùng và hồ thẹn, trước đó bọn họ chỉ nghĩ Mặc Tu Trần và trợ lý thư ký của mình phóng đãng một đêm, khi viết ra chắc chắn toàn bộ thành phố G sẽ kinh ngạc bùng nổ.
Nhưng hiện tại, Ôn Nhiên hờ hững nói vài câu đã đảo ngược toàn bộ tình huống, bọn họ không chỉ không dám thêm mắm thêm muối viết bừa, mà ngay cả sự thật cũng không dám viết nữa rồi.
Những gì có thể viết chỉ có thể giống như lời Ôn Nhiên đã nói, những lời tốt đẹp chúc phúc cho Tiểu Lưu và Trình Giai yêu nhau, những người yêu nhau sẽ trở thành người nhà.
Cho dù Trình Giai có một nghìn một vạn cái không muốn, vào lúc này cô ta cũng không thể phủ nhận câu nói của Ôn Nhiên, sự thật ở trước mắt. Vừa nãy Chu Lâm vạch trần cô ta, nếu cô ta không thừa nhận mình và Tiểu Lưu yêu nhau nên mới lăn giường, vậy thì thật sự có ý đồ hiểm ác, giống như Chu Lâm nói, chuẩn bị đủ loại như vậy, chỉ muốn có được Mặc Tu Trần…
Đây