Trong mặt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia kinh ngạc, anh cau mày nhìn Mặc Tử Hiên: “Ông ấy nói như vậy khi nào?”
Bên cạnh, Ôn Nhiên một tay cầm điện thoại, chờ người nhận, nghi ngờ nhìn bọn họ, Mặc Tử Hiên mím môi trả lời: “Vừa nãy, khi hai người đang tiếp nhận phỏng vấn.”
“Nhiên Nhiên, em gọi điện thoại xong thì đến phòng làm việc chờ anh, anh đi một lúc sẽ quay lại.”
Lông mày của Mặc Tu Trần ngưng tụ trong chốc lát, dặn dò Ôn Nhiên một câu liền bước đi, Mặc Tử Hiên nhìn Ôn Nhiên, cũng rời đi cùng Mặc Tu Trần.
Vừa rồi, sau khi họp hội đồng quản trị xong, thông báo sau này mọi việc của tập đoàn đều sẽ do Mặc Tu Trần xử lý. Ông ấy hoàn toàn lui về phía sau, cho dù là chuyện gì, Mặc Kính Đằng đã mệt đến mức trên người xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cuộc họp báo sau đó, ông ấy cũng bỏ lại cho Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên tiếp nhận.
“Ông ấy có nói đi du lịch ở đâu không?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần lạnh nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc gì, cho dù Mặc Kính Đằng đã giao tập đoàn cho anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho việc ông ấy muốn làm tổn thương Ôn Nhiên.
Điều anh hỏi là, Mặc Kính Đằng có nói đi du lịch ở đâu không, chứ không phải là đi cùng ai.
Mặc Tử Hiên vội vàng đến tìm anh, điều đó có nghĩa là Mặc Kính Đằng nhất định sẽ không mang theo Tiêu Văn Khanh đi du lịch cùng. Chỉ trong hai phút trước khi anh bước đến phòng nghỉ, trong lòng Mặc Tu Trần đã lóe lên rất nhiều suy đoán.
Hoài nghi lớn nhất chính là gần đây ông ấy thật sự không bình thường.
Không nói đến việc ông ấy vội vàng giao công ty cho anh, nhưng thái độ của ông ấy đối với Tiêu Văn Khanh khiến anh cảm thấy khó hiểu. Dựa vào mức độ mê luyến của Mặc Kính Đẳng dành cho Tiêu Văn Khanh, cho dù ông ấy không hỏi ý kiến bà ta về những vấn đề lớn của công ty, nhưng về vấn đề trong cuộc sống, ông ấy nhất nhất định sẽ thảo luận với bà ta.
Đi du lịch, cũng sẽ không bỏ bà ta ở lại.
Cái tên ‘Ngô Thiên Nhất’ chợt lóe lên trong đầu anh, một tia sáng xẹt qua đáy mắt anh, chẳng lẽ Ngô Thiên Nhất là của Tiêu Văn Khanh, thật sự có điều gì đó đáng xấu hỗ.
Lại trùng hợp bị Mặc Kính Đằng biết được?
“Tu Trần, sao con lại đứng ở đây?”
Mặc Tu Trần không cần thận nghĩ đến nhập tâm, bước đến bên ngoài phòng nghỉ quên giơ tay gõ cửa, đúng lúc Mặc Kính Đẳng từ bên trong đi ra, nhìn thấy anh, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau lưng ông ấy, Tiêu Văn Khanh mặt tái mét đứng trước ghế sofa, không biết hai người họ vừa nói chuyện gì.
Mặc Tu Trần thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt trở lại lạnh nhạt và lạnh lùng thường ngày, giọng điệu lạnh lùng nói: “Có người nào đó tới tìm con, nói ba không quan tâm đến sức khỏe của mình muốn đi du lịch, chuyện này là thật sao?”
Mặc Tử Hiên đứng phía sau anh cau mày lại, không hài lòng vì Mặc Tu Trần nói anh ta là người nào đó, nhưng có sự hiện diện của Mặc Kính Đằng, anh ta không nói gì.
Trong phòng nghỉ, sắc mặt của Tiêu Văn Khanh hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một tia khó chịu, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Mặc Kính Đằng gật đầu, liếc mắt nhìn Mặc Tử Hiên ở phía sau anh, đương nhiên biết người nào đó mà Mặc Tu Trần đang nói tới chính là anh ta.
“Đúng vậy, ba dự định đi du lịch.”
Ông ấy nói chuyện rất bình tĩnh, nói chậm rãi, giữa hai hàng lông mày thoáng qua một tia mệt mỏi: “Công ty giao cho con, ba rất yên tâm. Dù trước đó có xảy ra chuyện gì đi nữa, Tử Hiên cũng là em trai của con, hai con phải cùng nhau làm việc để nắm giữ công ty.”
“Ba đi một mình?”
Mặc Tu Trần không thích nghe ông ấy nói những điều này, càng không thích ông ấy đem mình dính líu đến Mặc Tử Hiên. Anh là anh, Mặc Tử Hiên là Mặc Tử Hiên. Cho dù có cùng họ Mặc, anh cũng sẽ không thừa nhận Mặc Tử Hiên là em trai của mình.
Từ em trai này, quá châm chọc.
Nếu không phải vì người em trai này, mẹ anh làm sao có thể nhảy lầu mà chết, còn bị