Đầu óc của Tiêu Văn Khanh nhất thời rối rắm, lấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên làm ví dụ, hoàn toàn quên mắt lời nói của mình, thật giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Mặc Tử Hiên.
Khuôn mặt tuần tú của anh ta trắng bệch, hung hăng mím môi.
Mặc Tu Trần nhíu mày, khóe miệng cong lên một đường cong lạnh lùng.
“Đừng so sánh Chu Lâm với Ôn Nhiên, cô ta còn không sánh được với một cọng tóc của Ôn Nhiên.”
Mặc Tử Hiên tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Văn Khanh, nỗi đau lớn của anh ta là người phụ nữ mình yêu đã kết hôn với người đàn ông khác, hơn nữa, người đàn ông đó còn là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, hận anh ta đến tận xương tủy.
Có lẽ Tiêu Văn Khanh muốn ám chỉ, Ôn Nhiên đã yêu Mặc Tu Trần rồi, đối với Mặc Tử Hiên mà nói thì tình cảm đó đã biến mắt từ lâu, để anh ta không phải mê luyến những đoạn tình cảm trong quá khứ của mình nữa. Nhưng trong lòng Mặc Tử Hiên, tất cả đều là thủ đoạn của Mặc Tu Trần, Ôn Nhiên là một cô gái đơn thuần, đương nhiên rất dễ bị lừa.
Cho dù Ôn Nhiên thực sự yêu Mặc Tu Trần, anh ta cũng sẽ không ghét bỏ cô, có hận, chỉ có thể là hận Mặc Tu Trần.
Hơn nữa, ở trong lòng anh ta, Ôn Nhiên luôn là người tốt nhát, không ai có thể so sánh, người phụ nữ đáng ghét Chu Lâm kia làm sao có thể so sánh với cô được. Cho dù cô ta mang thai đứa con của anh ta, một lòng một dạ yêu anh ta, anh ta cũng sẽ không cảm thấy thương tiếc cho Chu Lâm chút nào.
Tiêu Văn Khanh có chút tức giận, nhưng ở trước mặt Mặc Tu Trần, bà ta không dám nói xấu Ôn Nhiên, đành phải thỏa hiệp: “Được, cho dù Chu Lâm không tốt bằng Ôn Nhiên, nhưng con bé đang mang thai đứa con của con, bây giờ ba con bé gặp chuyện, con bé bàng hoàng, lỡ động gì đến thai nhi thì sẽ không tốt.”
Mặc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng nói: “Con mặc kệ lý do là gì, dù sao thì con cũng sẽ không tiền hành hôn lễ sớm đâu. Muốn kết hôn thì mẹ tự đi mà lấy.”
Nói xong, anh ta thậm chí còn không quan tâm đến sự hiện diện của Mặc Kính Đằng, xoay người liền rời đi.
“Tử Hiên…”
Tiếng hét của Tiêu Văn Khanh bị Mặc Kính Đằng cắt ngang, giọng điệu thờ ơ: “Bà đừng luôn ép buộc Tử Hiên nữa, nó có thể đồng ý kết hôn với Chu Lâm vào cuối năm đã là giới hạn của nó rồi. Nếu bà chỉ quan tâm đến đứa con của Chu Lâm thì tốt hơn hết là để cô ta sinh con xong, rồi cho cô ta một khoản tiền bảo cô ta rời đi.”
Chu Lâm đó, Mặc Kính Đằng thực sự không thích chút nào.
Mặc dù Tử Hiên không giỏi bằng Tu Trần, nhưng chúng đều là con trai của ông, trong mắt ông, chúng đều rất xuất sắc.
Sắc mặt của Tiêu Văn Khanh tái nhợt, bà ta muốn nói gì đó, miệng vừa cử động, lại nuốt xuống.
xw* Khi Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, Ôn Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, đang ngắn người ngồi trên sofa, anh mở cửa rất khẽ, cô đang lang thang trong không gian nên không có phát hiện ra anh đã vào.
Cô đang dựa vào ghê sofa, lông mày rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tu Trần vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại, tao nhã đi về phía sofa, cho đến khi bóng dáng thon dài dừng lại trước ghế sofa, bóng lưng phủ lên đầu Ôn Nhiên, cô mới chợt hoàn hồn: “Anh quay lại rồi à!”
“Em đang nghĩ gì mà ngây ngắn cả người thế?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, ngả người ra sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, giật giật khóe miệng cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là em đang nghĩ, anh là chủ tịch, sau này có phải càng thêm oai phong không.”
Khóe miệng của Mặc Tu Trần giật giật, giả vờ hỏi: “Thật không, không có nói dối anh?”
Thật ra anh biết Ôn Nhiên đang nói dối.
Ôn Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, chủ tịch Mặc quay lại sớm như vậy, chuyện đã giải quyết xong chưa?”
xw* Khi Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, Ôn Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, đang ngắn người ngồi trên sofa, anh mở cửa rất khẽ, cô đang lang thang trong không gian nên không có phát hiện ra anh đã vào.
Cô đang dựa vào ghế sofa, lông mày rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mặc Tu Trần vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại, tao nhã đi về phía sofa, cho đến khi bóng dáng thon dài dừng lại trước ghế sofa, bóng lưng phủ lên đầu Ôn Nhiên, cô mới chợt hoàn hồn: “Anh quay lại rồi à!”
“Em đang nghĩ gì mà ngây ngắn cả người thế?”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, ngả người ra sau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, giật giật khóe miệng cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là em đang nghĩ, anh là chủ tịch, sau