Ở phía sau xe thương vụ, tay của Trình Giai vẫn chưa gỡ khỏi trán, nhíu mày vi khó chịu, hơi nóng kỳ lạ từ trong người truyền ra, cảm giác choáng váng càng thêm trầm trọng.
Cô ta phản ứng châm đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi xe sang đường.
Vừa rồi Mặc Tu Trần ngồi ở phía sau, sao đột nhiên lại tự mình lái xe, để tài xế ngồi ở ghế sau?
Cô ta chăm chủ nhin Mặc Tu Trần đang ngồi ở ghế lái chính, anh môi mỏng mím chặt, cầm cương nghị, hơi thở tỏa ra khắp người đều cảm thấy lạnh lẽo mà không thể giải thích được.
Tại sao anh ấy đột nhiên tức giận, đột nhiên muốn tự mình lái xe? Trịnh Giai lúc này hoàn toàn không hiểu ra sao cả, cô ta chỉ biết minh càng ngày càng khó chịu, ảnh mát cô ta nhìn Mặc Tu Trần càng ngày nóng bỏng hức, ngay cả khi nói cô ta cũng cảm thấy có chút nóng bỏng, khác với mọi khi:
“Cậu Mặc, tôi chóng mặt quá.”
Mặc Tu Trần không thèm quay đầu nhìn cô ta, chỉ liếc nhìn cô ta trong kính chiếu hậu, đối mắt sâu thẳm của anh lỏe lên tia sắc bén, thờ ơ hỏi: “Sao cô lại chóng mặt? Tối nay cô không uống rượu mà.”
Trình Giai khó chịu lắc đầu, ảnh mắt nóng bỏng nhìn anh, “Tôi không biết, cử thấy chóng mặt, còn thấy nóng nữa.”
“Mở cửa sổ đi!”
Mặc Tu Trần lười biếng nói, không quan tâm đến sự khó chịu của cô ta.
“Cô Trình, sao mặt cô đỏ thế?”
Tiểu Lưu nhìn Trinh Giai qua ánh đèn trong xe, giây tiếp theo, anh ta kinh ngạc hô.
“Tôi không biết, chỉ là không thoải mái. Cậu Mặc, tối nay tôi sẽ không đến nghĩa trang nữa, anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Thân thể Trình Giai càng ngày càng nóng, kỷ trị cũng tiêu tản đi một chút, trong lòng cô ta càng thêm nghi hoặc, canh của Mặc Tu Trần cũng thêm thuốc, tại sao anh không sao chứ.
“Được rồi, vì cô không khỏe nên tôi đưa cô về nhà trước, Cô sống ở đâu?”
Khi Trình Giai báo địa chỉ nhà của cô ta, giọng nói nhẹ nhàng và quyến rũ, Tiểu Lưu ngồi bên cạnh cô ta run lên, trong tiềm thức cử động thân dưới, bám chặt của xe.
Đến 9 giờ 30 phút, Ôn Cẩm bắt đầu giục Ôn Nhiên về nhà.
Mặc dù Ôn Nhiên muốn ở cùng anh ấy một lúc nữa, nhưng sợ làm trì hoãn giờ anh nghi ngoi, nên đã đặc biết nói với y tá, rồi cầm hộp cách nhiệt rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Cổ Khải từ phía bên kia hành lang bước đến, anh ta đã thay một chiếc áo khoác trắng, sơ mi trắng làm lớp lót, một chiếc áo len màu nâu bên ngoài, anh ta giản dị và lịch lãm. Anh ta nhìn thấy cô thi dừng lại, đứng thẳng người trên hành lang, giữa hai lông mày nở một nu cười rạng rỡ, anh ta vui vẻ hỏi:
“Ôn Nhiên, cô đang chuẩn bị về nhà à?”
Ôn Nhiên cười gật đầu, “Anh Cố còn chưa tan làm sao?”
Cố Khải dang hai tay, đẹp trai cười: “Nếu không tan làm thi tôi có thể ăn mặc thành thế này không? Tan làm rồi, tôi đặc biệt đến đây tìm có đó.”
“Hả? Tim tôi, có chuyên gì vậy?”
“Vừa đi vừa nói.”
Cố Khải nói xong, xoay người trước, đi tới thang máy, ấn nút, hỏi Ôn Nhiên ở bên cạnh: “Điện thoại của cô không mở à?”
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, lấy điện thoại ra xem, nói: “Có thể là vô tình tắt rồi, tôi lại không biết biết.”
Ảnh mắt của Cố Khải dừng lại trên gương mặt cô, vừa của thang máy mở ra, anh ta ra hiệu cho cô đi vào thang máy, anh ta đi theo cô vào, đóng cửa lại, khi thang máy đi xuống, anh ta tiếp tục chủ đề vừa rồi nói: “Tu Trần gọi cho cô nhưng tắt mắt, sau đó liền gọi cho tôi. Anh ấy đang trên đường đến bệnh viện, một lát nữa sẽ tới.”
Ôn Nhiên ngạc